Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 38

Chương 38:

Edit: Dưa Hấu

Beta: Baozi; meo

Cảnh Vương mang cá vào phòng sưởi của Thiên điện. Từ khi Cảnh Vương nuôi cá, Vương Hỉ luôn mang theo vài bộ y phục của Cảnh Vương bên người, lúc này lấy ra rồi cũng muốn tiến vào theo. Nhưng Cảnh Vương lại lấy xiêm y trên tay ông, để Vương Hỉ trông coi bên ngoài, không được để bất cứ ai tới gần.

Vương Hỉ: ???

Thực ra phủ Cảnh Vương không phải chỉ tạo ra một bình thuỷ tinh mà tạo ra mấy bình y hệt nhau, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Cảnh Vương nhanh chóng đưa cá chép nhỏ vào một bình thuỷ tinh khác đựng nước sạch, nhìn xung quanh.

Rất tốt, phòng sưởi Thiên điện chỉ có mỗi hắn và cá nhỏ, không có người ngoài tới làm phiền.

Nhớ lần đầu tiên mang cá nhỏ tới gặp vua, hắn bị cá làm ướt cả người, không thể không thay y phục. Kết quả là khi đi ra thấy mẹ con Cừu thị loạn hết cả lên, lúc đó hắn tưởng là trùng hợp, về sau mới biết cá nhỏ là cá chép tinh. Nhớ lại lúc đó, hắn lại cảm thấy cá nhỏ cố ý xúi hắn đi, trừng phạt mẹ con Cừu thị.

Lúc này cá nhỏ lại làm ướt xiêm y hắn, chẳng nhẽ là định nói với hắn điều gì?

Làm sao để giao lưu với một con cá?

Trong lòng Cảnh Vương vẫn hi vọng cá chép tinh có thể biến hình, chính miệng nói cho hắn biết.

Hắn cứ chờ, cá nhỏ vẫn không biến hình. Cảnh Vương cảm thấy có khi mình hiểu sai ý, cá nhỏ cũng chẳng muốn nói gì với hắn cả. Sau khi vào phòng sưởi ấm, hắn vẫn chưa thay xiêm y bị ướt ra, Cảnh Vương định thay y phục trước đã.

Cá chép nhỏ lo lắng bơi vòng vòng trong bình thuỷ tinh. Cậu biết Cảnh Vương vẫn luôn nhìn cậu, không phải cậu không muốn nói, mà là vì đáp án rất phức tạp, thật khó để cá biểu đạt. 

Bình thuỷ tinh bị đổ chỉ là một bất ngờ, cá vẫn chưa chuẩn bị xong hu hu hu!

Lý Ngư tiếp tục ra sức nghĩ, vây cá buồn bực đẩy nước, chợt nhận ra Cảnh Vương xoay người đưa lưng về phía cậu.

Sự chú ý của Lý Ngư lập tức bị hút đi: Ồ, chủ nhân bạo quân định làm gì vậy?

Cá chép nhỏ tức khắc bơi một cái, kề sát tới miệng bình thuỷ tinh.

Vạt xiêm y của Cảnh Vương bị ướt một góc lúc bình thuỷ tinh bị đổ, giờ đây hắn đang thay y phục.

Vì coi cá nhỏ là người, Cảnh Vương xoay người cởi nút buộc ngọc theo thói quen. Dù hắn đang thay y phục nhưng vẫn chú ý cá của mình, thấy bóng cá đang bơi lội lại đột nhiên dừng lại. 

Cảnh Vương lập tức quay người, cá chép nhỏ víu trên vách thuỷ tinh, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng hắn.

Cảnh Vương, Lý Ngư: "..."

Lý Ngư dày dặn kinh nghiệm vội vàng bơi tới bên khác của bình thuỷ tinh, hướng đuôi về phía Cảnh Vương, tỏ vẻ mình chỉ đi ngang qua.

Chẳng lẽ con cá này đang ngắm…

Cảnh Vương đột nhiên nhận ra gì đó, nhếch môi cười xấu xa nhìn về phía đuôi cá đang quẫy loạn.

Nhìn thì sao, hắn cũng không xấu.

Cảnh Vương tiến lên, mạnh mẽ nắm lấy đuôi cá, đổi phương hướng của cá, hướng cá chép nhỏ đang có ý đồ trốn tránh về phía mình.

Sau đó, cá kinh ngạc nhìn chủ nhân bạo quân không hề ngượng ngùng thay y phục ngay trước mặt cậu.

Cá chép nhỏ bị kích thích quá độ: Áu, đừng làm vậy mà, mắt cá mù mất!

Cá chép nhỏ vừa tỏ vẻ chống cự vừa không ngừng nhìn, trong lòng đếm số múi bụng nổi lên thay chủ nhân.

Có lẽ là vì bị cảnh tượng Cảnh Vương thay y phục ngay tại chỗ quá kiều diễm kích thích, Lý Ngư dùng cái đầu toả nhiệt nghĩ tới một biện pháp không giống biện pháp. Chuyện lần này đột nhiên xảy ra, cậu không có cơ hội để chuẩn bị mật thư. Cảnh Vương đang ở ngay trước mặt cậu, cậu biến thành hình người rồi trực tiếp vạch tội Cừu thị là nhanh và tiện nhất.

Nhưng cậu phải biến thành hình người ngay trước mắt Cảnh Vương thế nào đây?

Lý Ngư đang nghĩ, đột nhiên Cảnh Vương bước tới, nhẹ nhàng sờ đầu cá.

Lý Ngư: ???

Sờ đầu cá như một loại ám hiệu. Sau khi sờ xong, Cảnh Vương để cậu lại, đi thẳng ra ngoài phòng sưởi.

Lý Ngư: "..."

Sau đó, Vương Hỉ lớn tiếng nói bên ngoài: “Điện hạ muốn dùng trà ạ? Xin đợi một lúc, lão nô lập tức đi ngâm.”

Cảnh Vương muốn ra ngoài uống trà?

Lý Ngư nhìn phòng ấm một lúc, trên bàn cũng có trà, nhưng đang ở trong cung, Cảnh Vương sẽ không tuỳ tiện dùng trà bên ngoài nên lúc muốn uống trà phải tìm Vương Hỉ.

Cậu biết bình thường Cảnh Vương hay uống trà, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Cảnh Vương đi ra, không phải là cậu có thể biến thân à!

Đây là một cơ hội tốt… nhưng mà vẫn phải nghĩ kỹ đã!

Điều khó nhất khi cậu biến thân chính là đồ để mặc. Đúng lúc trong phòng sưởi có treo vài bộ y phục của nội thị, cũng không khác dáng người cậu lắm, có lẽ là bình thường đám nội thị cũng thay y phục ở đây… có thể mượn dùng chút.

Điều thứ hai là, biến thân trong cung có quá nhiều nhân tố không xác định. Cậu là một người không có thân phận, lúc nào cũng phải cẩn thận, sau khi biến thân phải nhanh chóng tìm Cảnh Vương, nói những gì nên nói. Vậy trong thời gian ngắn phải khiến Cảnh Vương tin cũng là một vấn đề, nhưng cậu vẫn nắm chắc.

Sau khi được cậu báo, nhất định Cảnh Vương sẽ tự đi vạch trần Cừu thị, cậu thì trốn gần bình thuỷ tinh. Chỉ cần không chạy loạn trong cung, kiên nhẫn trốn đủ một canh giờ rồi về dạng cá là được.

Ở phủ Cảnh Vương, cậu biến thân để ăn nên luôn cảm thấy thời gian biến thân quá ngắn. Nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy hơi lâu, không thể tùy ý huỷ bỏ biến thân thật phiền, trốn trong cung cũng không an toàn.

Nhưng không bằng cách này, cậu cũng không có cách nào khác để câu thông với Cảnh Vương. Sau mấy ngày, có khả năng sẽ không còn manh mối về khổ nhục kế của Cừu thị. Nếu Hoàng đế không có chứng cứ thiết thực kịp thời mà lại tin tưởng Cừu thị thì làm sao bây giờ?

Thỉnh thoảng cũng phải dũng cảm biến thân vì chính sự!

Lý Ngư nghĩ tương đối rồi thì lập tức dùng kỹ năng. Sau khi biến thân, cậu sờ bụng mình đầu tiên. Bình thuỷ tinh bị lật quả là một điều nhục nhã, cậu xác nhận chỉ hình cá lớn hơn, hình người vẫn chưa mập mới yên lòng chọn một bộ y phục nội thị vừa vặn để thay.

Thay xong, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sưởi. Cảnh Vương đang đứng bên ngoài, vừa trông phòng sưởi vừa chờ trà của Vương công công.

"Ngươi —— Điện, Điện hạ!"

Lý Ngư giật mình, may là cậu không gây ra tiếng động lớn gì bên trong, nhưng sao Cảnh Vương không ngồi xuống bàn rồi chờ?

Cảnh vương cười liếc mắt nhìn nội thị trước mặt.

Lý Ngư rất vui vẻ nhận ra mình đang mặc y phục nội thị, cũng đang đóng vai nội thị. Bình thường nội thị gặp vương phải hành lễ, nhưng nội thị hành lễ thế nào, có cần kiểu Lan Hoa Chỉ không?

Dù cậu hoá trang khác nhưng mặt không thay đổi, Cảnh Vương sẽ nhận ra cậu đúng không?

"Điện, Điện hạ, chào ngài!"

Lý Ngư nghĩ, hay là cứ cúi đầu lừa thôi, dù sao lúc làm cá cậu cũng thường thấy có người rập đầu lạy Cảnh Vương!

Lý Ngư vừa muốn lạy, Cảnh vương đã nâng cậu dậy ngay khi đầu gối cậu vừa cong.

Lúc bàn tay mạnh mẽ kia nắm vào cánh tay cậu, Lý Ngư liền biết đối phương đã nhận ra cậu.

Lý Ngư an tâm một cách khó hiểu, nhanh chóng chỉnh sửa ý nghĩ của mình, nói: “Điện hạ, ta có lời muốn nói với ngài. Đúng là Cừu thị bị thương, nhưng cũng không phải bị thương trong vụ hoả hoạn ở Chung Túy cung… Nàng, vết thương ở cánh tay nàng có mùi cây bách, vết thương kia là do bị một cành bách đang cháy ấn vào.”

Cành bách này chính là hung khí Cừu thị dùng để làm bỏng mình, cũng là vật chứng. 

Nghĩ là biết, trận hỏa hoạn này là chủ ý của Cừu thị. Làm sao Cừu thị có thế thật sự gặp hoả hoạn được, nhỡ không cẩn thận bị bỏng hỏng nhan sắc hoặc xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì cái được không bù nổi cái mất. Thật ra, lúc Chung Tuý cung bén lửa, Cừu thị đã sớm dẫn tâm phúc trốn đi rất xa, khi lửa đốt gần hết thì cắn răng làm bỏng cánh tay rồi lại lặng lẽ sờ sờ trở về. Đến lúc đó, chỉ cần một mực khẳng định nàng bị thương trong trận hỏa hoạn này thì sẽ không có ai nghi ngờ!

Mà cung nhân đổi hoa chính là tâm phúc được Cừu thị an bài tại Chung Tuý cung để phóng hỏa, sau khi lửa cháy đã không biết tung tích. Chỉ cần bản thân Cừu thị không nói, chắc chắn sẽ không ai biết.

Sách gốc viết như vậy, nhưng đáng tiếc Cừu thị lại phạm phải mấy sai lầm trí mạng. Một là dùng cành cây để làm bản thân bị bỏng, trong lúc vô tình lại dùng cành bách. Cây bách có một mùi gỗ rất đặc biệt, cây Cừu thị dùng còn là một loại bách có mùi thơm khá nồng, điều này khiến vết thương của nàng vương mùi bách mãi vẫn chưa bay hết, bị Lục Hoàng tử nhận ra đầu tiên.

Cừu thị bảo nàng bị thương vì trận hỏa hoạn ở Chung Túy cung, nhưng trên thực tế Chung Túy cung không trồng bách. Vậy cũng có nghĩa là lúc bị thương, Cừu thị không ở trong Chung Túy cung mà ở một nơi khác có trồng bách.

Lục Hoàng tử trong sách khá thông minh, giúp Tam Hoàng tử tìm được chỗ vườn ngự uyển này, chính là đài Nhã Tâm cách Chung Túy cung không xa, còn tìm được mấy thị vệ thấy Cừu thị ở đó, đây là nhân chứng. Cành bách bị Cừu thị sơ ý làm rơi cũng được tìm thấy. Một đầu của cành đã bị đốt thành tro, đầu khác thì được quấn khăn thật dày, tiện cho việc cầm, trên khăn còn thêu hoa hải đường Cừu thị thích nhất, cũng trở thành vật chứng như cành bách.

Nhân vật then chốt người đổi hoa cũng được tìm thấy sau đó. Thì ra người đổi hoa biết rõ sự việc, sợ Cừu thị xuống tay với mình nên lập tức trốn, trốn trong ngự hoa viên, bị người của Tam Hoàng tử phát hiện dấu vết. Tam Hoàng tử dùng hình làm người đổi hoa nói ra sự thật, vạch trần Cừu thị.

Đoạn này trong sách gốc cơ bản là phần Cừu thị bị treo lên đánh. Nhưng hiện tại Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử đều án binh bất động, Lý Ngư sợ gian kế của Cừu thị được thực hiện, cậu không thể đi nhắc Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử, chỉ có thể nhắc Cảnh Vương, để Cảnh Vương quyết định.

Lý Ngư cố gắng nói đúng điểm mấu chốt, chỉ ra nơi người đổi hoa trốn và bí mật về việc Cừu thị bị thương, Cảnh Vương: “…”

Lý Ngư sợ hắn không tin, sốt ruột nói: “Là thật đó, xin Điện hạ tin ta. Tuy ta không thể giải thích tại sao ta biết được điều này, nhưng ta đảm bảo ta nói thật với Điện hạ, mật thư của Diệp Thế tử cũng là ta viết, ngài ——”

Lý Ngư đã nghĩ ra cách để nhanh chóng có được lòng tin của Cảnh Vương, chính là thông qua một việc Cảnh Vương đã biết để chứng minh cậu —— là bức thư cậu từng viết cho Diệp Thanh Hoan.

Thực tế thư này đã giúp phủ Thừa Ân công thoát khỏi đại nạn, chắc chắn bây giờ Cảnh Vương sẽ tin phong thư này.

Lý Ngư nói ra từng chữ trong bức thư. Đối với Cảnh Vương và Diệp Thế tử, thư này chính là cơ mật, ngoài mấy tâm phúc ra cũng chỉ người viết thư mới biết. Cảnh Vương chọn tin phong thư này, chắc chắn cũng sẽ tin cậu - người viết thư này!

Lý Ngư hùng hồn nói xong, Cảnh Vương bình tĩnh gật đầu, tỏ vẻ mình đã nghe rõ nhưng vẫn chưa thả cánh tay Lý Ngư ra.

Lý Ngư nuốt nước miếng một cái. Không thể nào, tại sao Cảnh Vương lại có phản ứng như vậy? Lần trước gặp mặt cũng y như này.

Cảnh Vương lấy chuông ngọc ra lắc mấy lần. Trước khi Vương Hỉ đi pha trà, ông đã được Cảnh Vương nhét cho một tờ giấy, muốn ông giả vờ ngâm trà ở đằng xa, không được đồng ý thì không được nhìn xung quanh. Lúc này có lệnh, ông vội vàng xông lại, thấy Điện hạ nhà ông kéo một nội thị trẻ tuổi không chịu buông tay.

Vương Hỉ: "..."

Khung cảnh này hình như hơi quen. Lòng Vương Hỉ run lên, nhìn qua nội thị quả nhiên thấy hơi quen mắt. Vương Hỉ hoảng sợ, đây không phải là nam thiếp của người ta à, sao lại gặp trong cung?

Cảnh Vương liếc Lý Ngư một cái, Lý Ngư hiểu ý, nhanh chóng nói lại với Vương Hỉ.

Vương Hỉ biết tầm quan trọng của việc này, xin chỉ thị: “Điện hạ muốn làm thế nào?”

Lý Ngư nghĩ thầm, nhất định Điện hạ sẽ đích thân đi làm.

Ai ngờ Cảnh Vương liếc cậu một cách khó hiểu, nâng ba ngón tay.

Vương Hỉ cười nói: “Lão nô đã hiểu. Lão nô sẽ âm thầm tiết lộ tin tức cho người của Tam Hoàng tử. Tam Điện hạ còn đang lo không đánh được chết An Hầu đây, chúng ta đưa cơ hội, không phiền Điện hạ tự động thủ.”

Lý Ngư: "..."

Còn có thể như vậy??

Cảnh Vương mất kiên nhẫn dùng ánh mắt ra hiệu Vương Hỉ mau đi. Vương Hỉ từ biệt đi làm việc chính, Lý Ngư vẫn bị Cảnh Vương nắm, mắt đối mắt với Cảnh Vương.

Cảnh Vương kéo Lý Ngư đến một bàn trước phòng sưởi, bắt Lý Ngư ngồi xuống cùng hắn, lấy giấy bút trong ngực ra.

Lý Ngư: "..."

Cảnh Vương cố ý chờ cậu hả?

Lý Ngư cảm thấy không ổn, khiếp sợ nói: "Điện hạ, ta còn chuyện quan trọng, muốn..."

Cảnh Vương viết nhanh chóng: “Trả lời câu hỏi.”

Lý Ngư bĩu môi, nhìn hắn một cái: “Vậy ta trả lời ngài sẽ cho ta đi à?”

Lý Ngư vừa nói, đột nhiên nhớ ra Vương Hỉ đã nói không chỉ một lần rằng Cảnh Vương rất không thích việc người khác bàn điều kiện với hắn, cậu… cậu nói vậy với Cảnh Vương, nếu Cảnh Vương tức giận ném cậu ra ngoài, vậy… cũng được.

Nhưng Cảnh Vương vô liêm sỉ chỉ nhíu mày: “Trả lời đúng sự thật thì sẽ thả ngươi đi.”

Lý Ngư: "..."

Không thể nào, Cảnh Vương không những không tức giận mà còn đồng ý với cậu?

Cảnh Vương viết soàn soạtt: “Tên ngươi là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, vì sao tới đây.”

Để đi được sớm, Lý Ngư không thể không trả lời, lúc này mà còn ngoan cố chống cự thì chỉ tội kéo chân sau mình.

Vẻ mặt Lý Ngư đau khổ, nhỏ giọng nói: “Ta tên Lý Ngư, năm nay mười tám. Vì sao tới chỗ này thì..."

Lý Ngư nhớ hệ thống bảo để bạo quân đổi tính, cái này chắc chắn không thể nói, còn vì sao xuyên sách…

Lý Ngư nói: "Ta cũng không biết."

Cậu cũng chẳng biết tại sao lại đột nhiên biến thành một con cá, hu hu hu.


1 nhận xét: