Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang









[CCTLBTCBQTT] Chương 33

Chương 33:

Edit: Dưahami
Beta: Tiên Minh; A meo

Rốt cuộc thái y có xem bệnh được cho chủ nhân cá nhỏ hay không, Vương Hỉ cũng không rõ, nhưng dù sao ông cũng không thể làm trái lệnh của Cảnh Vương được, không hổ danh là thuộc hạ thân cận của Cảnh Vương, sau khi nghe chỉ thị lập tức đi mời một vị thái y trong nhà có nuôi cá, như vậy là có thể giải quyết được vấn đề rồi. 

Vương công công dẫn thái y đến phủ Cảnh Vương, vị thái y họ Từ này đã xem qua rất nhiều căn bệnh cổ quái kỳ lạ, sau khi biết được Cảnh Vương mời đến để xem bệnh cho cá của người, ông cũng không có biểu hiện gì khác lạ.  

Để thuận tiện cho việc xem bệnh, Cảnh Vương thả cá vào một tách trà hình cánh hoa có đáy nông hơn, vừa rồi Lý Ngư giở tính cá, nhảy mấy cái bên trong cốc trà lại bị rớt thêm hai miếng vảy, lúc này đã không dám nhảy nhót lung tung nữa, cặp mắt ướt nhẹp vô cùng đáng thương nhìn Từ thái y trước mặt, chắc là vị thái y này có thể trị hết cho cậu, sẽ không để cho cậu trở thành một con cá trọc đúng không?   

Cảnh Vương vẫn luôn nhìn chằm chằm cá: “…” 

Cảnh Vương Điện hạ ho nhẹ một tiếng, xoay tách trà cho đầu cá hướng về phía mình, để cho thái y nhìn xương sống cá, đó cũng là nơi có rơi một ít vảy. 

Từ thái y cẩn thận nhìn xem cá, sau đó nhìn sang tách trà, trong lòng bắt đầu suy đoán, ông tiến lên một bước nói: “Cảnh Vương điện hạ, theo như vi thần biết, đa số các loại cá sẽ không thay vảy, vảy của cá sẽ cùng cá lớn lên. Cá bị rụng vảy có hai loại nguyên nhân, là do ngoại lực tác động hoặc do bệnh tật gây nên.” 

Cá nhỏ Lý Ngư nghe thấy hai chữ “bệnh tật” khẽ run lên. 

Cảnh Vương tự nuôi cá, tự cân nhắc, lập tức nhìn sang Vương Hỉ, Vương Hỉ nói: “Nếu cần sử dụng dược liệu gì, ngươi cứ nói với điện hạ, nếu trong phủ cũng không có, chúng ta cũng sẽ nghĩ cách tìm ra.”  

Vương Hỉ không chắc chắn lắm liếc nhìn Cảnh Vương một cái, Cảnh Vương gật đầu, Vương Hỉ tiếp tục dặn dò: “Ngươi hãy nhớ kỹ không được làm tổn thương đến chủ nhân cá nhỏ.” 

Từ thái y mỉm cười: "Thần hiểu. Nhưng mà thứ cho thần nói thẳng, cá của điện hạ rất khỏe mạnh, có lẽ không phải do bệnh, chắc là trong lúc bơi lội không cẩn thận đụng phải thân cá, nuôi mấy ngày sẽ dần dần tốt lên.” 

Lý Ngư: “???”

Đây đúng là một hiểu lầm to lớn, Cảnh Vương cho cá vào trong tách trà để xem bệnh, điều này khiến cho Từ thái y tưởng rằng ngày thường cá cũng được nuôi như thế này, không thể bơi lại tự do, va chạm là chuyện không thể tránh khỏi. Từ thái y nuôi một đàn cá chép, thường xuyên vì tranh giành thức ăn mà xô đẩy lẫn nhau, rơi rớt một vài miếng vảy cũng là điều bình thường, Từ thái y cho rằng cá nhỏ cũng giống như thế. 

Nhưng mà Lý Ngư cảm thấy không đúng lắm, vại cá mà Cảnh Vương chuẩn bị cho cậu bình thường đều đủ để cậu bơi lội, ít khi đụng chạm chỗ nào, nếu là do cậu bơi lội nhảy nhót khắp nơi, bị đụng trúng mới rơi vảy, thì chắc là chỗ nào bị đụng mới rơi vảy, nhưng mà bây giờ hình như chỗ nào trên người cậu cũng rơi vảy, làm cái gì cũng sẽ bị rơi, ngay cả thổi bong bóng cũng không yên, làm cho Lý Ngư không dám cử động, cũng may không bị rụng khoảng nào lớn, nếu không thân cá sẽ trở nên xấu xí mất. 

Từ thái y nói như thế, có lẽ không phải nguyên nhân gây ra rụng vảy thật sự, Lý Ngư hơi thất vọng, nhưng mà chỉ cần không phải bị bệnh thì cũng coi như là tin tốt. Lý Ngư tự an ủi chính mình, chắc là do thể chất của cá xuyên qua sách không giống với cá bình thường, thậm chí Hùng Phong lớn như vậy rồi ngày thường không có chuyện gì cũng sẽ rụng lông, cậu bị rơi một ít vảy cá cũng là điều bình thường mà phải không? 

Nhưng mà chủ nhân bạo quân có ghét bỏ cậu không? 

Chắc là không đâu, cậu vốn dĩ là một con cá chép đen dùng để làm nguyên liệu nấu ăn, bản thân cũng không phải dựa vào ngoại hình xinh đẹp mà là sự đáng yêu mới được sủng. Chẳng lẽ rơi mất vảy thì cậu sẽ không đáng yêu nữa sao? 

Lý Ngư tự an ủi chính mình một hồi, suýt nữa tự an ủi tới tự kỷ luôn. 

Nghe Từ thái y nói như vậy, Cảnh Vương cũng nhớ lại, ý của thái y là chỗ ở của cá nhỏ quá nhỏ hẹp nên mới bị rơi vảy, hắn biết cá nhỏ chính là một con cá chép tinh, như vậy dùng vại cá bình thường để nuôi cá nhỏ quả là không đúng. 

Đưa Từ thái y đi, Cảnh Vương gần như không hề lưỡng lự đưa ra một quyết định. 

Hắn lệnh cho Vương Hỉ đến gần, chỉ thị lần này có hơi phức tạp nên Cảnh Vương phải viết ra, Vương Hỉ đứng bên cạnh nhìn thấy, lông mày ngạc nhiên nhướn lên. 

Cảnh Vương viết xong, Vương Hỉ quỳ xuống, run rẩy nói: “Điện hạ, chuyện này…” 

Cái này thật sự có thể sao?

Vương Hỉ chỉ đoán được Cảnh Vương định đổi một vại cá khác cho cá nhỏ chủ nhân, nhưng mà ông hoàn toàn không thể ngờ được sẽ là một cái vại cá như thế này! 

Cảnh Vương viết xong, thổi thổi mực, ra hiệu bằng mắt: “Mau chóng đi làm.”

Vương Hỉ hầu hạ Cảnh Vương nhiều năm, cũng biết rõ một khi chủ nhân đã có quyết định thì sẽ không thay đổi, Vương công công kiềm chế không được nói gì thêm, lập tức tuân mệnh mà đi làm. 

Lý Ngư hoàn toàn không biết Cảnh Vương đã làm gì: “???”

Sau khi Cảnh Vương sắp xếp xong, theo thói quen muốn sờ sờ lưng cá nhỏ, sực nhớ đến bây giờ cá đang bị rụng vảy, nếu đụng vào e là càng rơi nhiều hơn, trước tiên nên làm theo lời Từ thái y, cố gắng nuôi tốt, nhưng thực ra cá nhỏ là một con cá chép tinh… 

Cảnh Vương không hề lưỡng lự quyết định làm một vại cá mới nhưng mà lúc này lại do dự. Nghĩ lại mình khi sờ cá, giống như là đang sờ thiếu niên, Cảnh Vương cảm thấy có chút không làm được. 

Cá nhỏ nhìn thấy hắn giơ ngón tay về phía cậu, cậu lập tức bơi đến chờ hắn sờ, nhưng mà giữa chừng Cảnh Vương đột nhiên rụt tay lại. 

Lý Ngư: "..."

Không thể nào, chẳng lẽ Cảnh Vương ghét bỏ cậu thật sao? 

Lý Ngư khát vọng muốn được quan tâm nhanh chóng dùng chóp đuôi của mình quấn lấy ngón tay Cảnh Vương. 

Bình thướng Cảnh Vương rất thích được đụng vào như thế, nhưng bây giờ lại suy nghĩ miên man, đuôi… Là chỗ nào của cá chép tinh vậy? 

Đầu cá chắc chắn là mặt người, vậy đuôi chắc là chân rồi.

Trong đầu Cảnh Vương chợt lóe lên hình ảnh một cặp mắt cá chân xinh xắn, Cảnh Vương: “…”  

Cảnh Vương đột nhiên đứng phắt dậy, làm cho Lý Ngư hết hồn nhảy một cái, cá nhỏ hơi tránh né, khó hiểu nhìn hắn. 

Cảnh Vương nhận ra mình có hơi kích động, sợ cá nhỏ cảm thấy hắn khác lạ nên cố gắng tỏ ra giống như bình thường, đưa ngón tay qua. 

Lý Ngư mong đợi bơi qua, nhưng mà Cảnh Vương cũng không sờ lưng cá, cũng không đụng đuôi cá, ngón tay của Cảnh Vương nhẹ nhàng gõ gõ đầu cá. 

Lý Ngư: “Chỉ như vậy, rốt cuộc là ý gì đây?”

Mặc dù Cảnh Vương đã sai người mau chóng làm xong bể cá nhưng vẫn phải đợi mấy ngày mới có thể hoàn thành được, Cảnh Vương đành phải cho cá nhỏ ở tạm trong bình cá thủy tinh, thức ăn mấy ngày nay đều là loại tốt nhất. Lý Ngư vẫn không ngừng rơi vảy, cũng không dám cử động mạnh. 

Không thể động đậy vậy thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được, Lý Ngư cực kỳ buồn phiền. 

Ngay lúc Lý Ngư tưởng rằng cậu sẽ thật sự biến thành một con cá trọc lóc thì Càn thanh cung liên tiếp đưa ra thánh chỉ, Hoàng Đế bắt hết tất cả cận vệ mà Nhị hoàng tử phái đi, Phong Nhị hoàng tử làm An Hầu, chưa được ban thưởng phủ đệ, Nhị hoàng tử vẫn phải bị cấm túc trong phủ của mình như ban đầu, Cừu thị quý phi bị giáng xuống làm tần vị, lần trước Cừu thị bị cấm túc vẫn chưa hết thời hạn, vẫn phải tiếp tục thi hành. Hoàng Đế có phạt cũng có thưởng, công tước Thừa Ân của phủ Thừa Ân công là được thăng chức cao nhất, Diệp Thanh Hoan được lên một cấp, Hoàng Đế phê chuẩn cho Kim Tuyệt Vương và phủ Thừa Ân Công chọn ngày thành hôn, xây dựng phủ công chúa cho công chúa Kim Tuyệt ở Hoàng Thành. 

Có thể đưa ra được quyết định xử trí như thế, xem ra lần này Hoàng Đế đã hạ quyết tâm. 

Sau khi xảy ra chuyện Nhị hoàng tử hãm hại Diệp Thanh Hoan, Hoàng Đế luôn lưỡng lự không biết phải trừng phạt Nhị hoàng tử sao cho thỏa đáng, Cừu quý phi ở cung Chung Túy nhận được tin liền đến bên ngoài Càn Thanh Cung quỳ mãi không chịu đứng lên, cuối cùng bị người hầu khiêng trở về. Hoàng Đế cũng không gặp mặt Cừu quý phi, mà lặng lẽ một mình đi đến cung Trường Xuân, ở trước mặt bài vị của Hoàng hậu Hiếu Tuệ ngồi một đêm. 

Sau khi thi thể nữ nhân cũng chính là Yên Vũ được xác nhận chính là một tử tù, chết nhiều ngày do bệnh tật. Hoàng Đế liền biết đây là Nhị hoàng tử tính kế hãm hại Diệp Thanh Hoan nhưng bị phản tính kế lại, mà Diệp Thanh Hoan cũng chỉ là muốn tự vệ, suy cho cùng vẫn là Nhị hoàng tử phạm phải điều ngu ngốc trước, nếu như thật sự bị Nhị hoàng tử thực hiện được, vậy phải ăn nói thế nào với quốc vương Kim Tuyệt đây, chẳng lẽ Nhị hoàng tử không suy nghĩ đến đại cục hoặc là đại cục sau này đối với Nhị hoàng tử mà nói, là có thể hi sinh sao?  

Hoàng Đế cũng không phản đối các hoàng tử giở chiêu trò với nhau, nhưng cũng không phải như Nhị hoàng tử như thế, ỷ vào chính mình là Thái tử tương lai, hồ đồ mà gặp ai cũng ra tay, người như thế dù cho sau này có lên làm Hoàng Đế e rằng dân chúng cũng không phục được. 

Người mà ông muốn thì không thích hợp với ngôi vị Hoàng Đế. Sự coi trọng của ông đối với Nhị hoàng tử không chỉ làm cho Cừu quý phi càn quấy mà còn khiến cho chính bản thân Nhị hoàng tử không an phận, nhưng mà ngay cả một chút sự coi trong trọng đó nó cũng không thể chịu được vậy làm sao nói đến chuyện sau này đây? 

Cũng may là ông chỉ vừa tiết lộ ý này với một ít người mà thôi, vẫn chưa tuyên bố ứng cử viên cho vị trí Thái tử. Hiện tại không có trở thành chuyện lớn, cũng coi như là một kết quả tốt nhất rồi, nếu không làm cho Nhị hoàng tử nhận được trừng phạt thích đáng sẽ làm cho phủ Thừa Ân công cảm thấy không phục, Cảnh Vương không phục, càng làm cho Hoàng hậu Hiếu Tuệ buồn lòng. 

Sau khi Hoàng Đế hiểu ra, đã hạ chỉ không một ai được xía vào chuyện này. Chỉ vài cái ý chỉ này thôi mà đã khiến cho hầu hết văn võ bá quan trong triều đình và hậu cung cùng lúc chấn động.  

Trong Triều đình có một quy định không bao giờ đổi, đó là không được bổ nhiệm Hoàng tử quá sớm. Phong Hoàng tử quá sớm chính là không có duyên với vị trí đó, giống như Cảnh Vương, ai cũng biết vương vị của Cảnh Vương là do Hoàng Đế phong để khích lệ đứa con trưởng này, nhưng mà hiện giờ tình hình của Nhị hoàng tử và Cảnh Vương không giống nhau, Nhị hoàng tử không được phong làm vương chỉ có thể làm hầu, vẫn là ý chỉ do Hoàng Đế đích thân ban xuống không thông qua lễ bộ thương nghị, điều này đã chứng minh Hoàng Đế đã hoàn toàn thất vọng với Nhị hoàng tử.  

Cừu quý phi của ngày xưa - bây giờ là Cừu tần thiếp, sau khi tiếp được ý chỉ lập tức ngất xỉu. Những phi tần khác trong cung có con là hoàng tử đều dấy lên hy vọng, đặc biệt là mẫu thân Tiền phi của Tam hoàng tử, nếu như Nhị hoàng tử không được, vậy thì người tiếp theo là con trai Tam hoàng tử của bà, mà những quan lại ham vinh hoa phú quý ban đầu đi theo Nhị hoàng tử bây giờ cũng chẳng còn mấy người, đa số đều đang rục rịch tìm người mới để thoát thân. 

So với tình trạng người vui kẻ buồn ở trong cung thì bên ngoài phủ Thừa Ân công đang giăng đèn kết hoa, khung cảnh an lành. Diệp Thanh Hoan và công chúa Kim Tuyệt đang trao đổi ngày tháng năm sinh và mệnh căn (Thiếp canh) để Thừa Ân công và quốc vương Kim Tuyệt chọn lựa ngày lành cho cả hai. Bên phủ Cảnh Vương, mặc dù trong thánh chỉ không có nhắc tới Cảnh Vương nhưng thực tế cũng có ban thưởng, Hoàng Đế lệnh cho La tổng quản mang đến một bộ hộp ngọc làm bằng mỡ dê, để Cảnh Vương dùng làm hộp đựng thức ăn cho cá, trong yến tiệc Hoàng Đế thoáng nhìn thấy Cảnh Vương sử dụng hộp đựng thức ăn cho cá là hộp làm bằng trúc, ông cảm thấy đau lòng Cảnh Vương.  

Hoàng Đế ban thưởng cho Cảnh Vương nhưng người vui nhất lại chính là Lý Ngư, hộp đựng thức ăn này hình như là Hoàng Đế cố ý dặn người làm, phía trên có chạm khắc hoa văn hình con cá, nghe nói ngọc mỡ dê rất quý, dùng làm hộp đựng thức ăn cho cá, Lý Ngư cảm thấy giá trị con người của mình cũng được tăng lên gấp đôi… 

Cùng lúc với Thánh chỉ được ban ra thì chuyện làm Lý Ngư càng vui hơn chính là nhiệm vụ chi nhánh “Tường đồng vách sắt” đổi mới! 

Nhìn những Thánh chỉ này của Hoàng Đế, có phạt có thưởng, Lý Ngư bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra làm việc thiện sẽ gặp lành làm điều ác sẽ có ác báo mới có thể khiến nhiệm vụ chi nhánh chính thức hoàn thành. 

Rơi vảy thì rơi vảy, phần thưởng nhiệm vụ vẫn phải lấy, Lý Ngư vào hệ thống nhận thưởng, lần này nhiệm vụ chi nhánh thưởng cái gì lúc đầu Lý Ngư cũng không quan tâm lắm, bây giờ kiên nhẫn nghe hệ thống Hại Cá giới thiệu xong, cậu kinh ngạc muốn rớt cằm. 

Thì ra phần thưởng của nhiệm vụ chi nhánh “Tường đồng vách sắt” lần này thay toàn bộ vảy mới, tổng cộng có năm màu để lựa chọn, theo thứ tự là vàng, đỏ, xanh lục, bạc và tím. 

Lý Ngư đột nhiên nhớ lại gần đây cậu bị rụng một đống vảy, chẳng lẽ là do phần thưởng nên cậu mới bị như vậy? 

"Ký chủ nghĩ nhiều rồi." Đúng lúc này hệ thống nhắc nhở: “Cậu rơi vảy là do vảy cá tầm thường không thể chịu được cường độ hoạt động của cậu.” 

Lý Ngư: "..."

Hệ thống Hại cá cũng không thèm che giấu, ý này chính là cậu quậy phá quá, vảy cá không thể chịu nổi, nhưng mà cậu cũng có quậy gì mấy đâu… Bình thường cậu hay nhảy qua lại trong phòng Cảnh Vương thôi mà, Lý Ngư đang bất tỉnh nghĩ thầm.  

Hệ thống nói bộ vảy cá này có cường độ chịu đựng lớn, sau này sẽ không bị rụng nữa, có được phần thưởng như vậy Lý Ngư cũng rất hài lòng, nhưng mà bộ vảy mới này và bộ vảy hiện giờ của cậu khác nhau lớn quá, màu sắc sặc sỡ này lẽ ra chỉ có cá Cẩm mới có, bây giờ cậu sử dụng, vậy có phải cậu sẽ biến thành cá Cẩm thật không? 

Cậu cậu cậu chính là có hơi tò mò, cuối cùng cậu cũng sắp được biến thành người rồi! 

Hệ thống chỉ nói: "Kí chủ không cần phải lo lắng."

Lý Ngư cảnh giác, thông thường hệ thống Hại cá mà nói: “Không cần lo lắng” thì chắc chắn cậu sẽ bị luộc, dù Lý Ngư bị luộc riết cũng quen luôn rồi, còn không phải sợ gần đây chủ nhân bạo quân có hơi lạnh nhạt với cậu, còn nghi ngờ cậu nữa. 

Nhưng mà vảy cá cậu đang dùng vừa động đậy là rơi, có một bộ vảy mới, đúng lúc sử dụng được, tất nhiên phải đổi rồi. 

Hệ thống: "Xin mời kí chủ lựa chọn một màu sắc để nhận thưởng.” 

Những màu sắc tươi sáng này - tất cả cũng giống nhau mà có phải không? 

Lý Ngư làm trái lương tâm lựa chọn màu vàng giống cá Cẩm nhất. 

Sau khi xác nhận, cậu liền bị hệ thống cưỡng ép văng ra ngoài. 

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư trở về hiện thực, nhanh chóng nhìn lại chính mình, chỉ thấy toàn thân cá màu xám xịt như ban đầu, lẽ nào phần thưởng không có hiệu lực sao? 

Lý Ngư giơ đuôi cá lên, hành động này khiến cho một chuỗi vảy dưới đuôi cá rơi ra, Lý Ngư lúng túng, trong lòng thầm nghĩ rơi thành một chuỗi như thế này, có khi nào đuôi là nơi bị trọc trước không? 

Cậu xem xét cái đuôi một chút, đột nhiên sửng sốt. 

Chỉ thấy đuôi cá vốn đen thui lộ ra một vệt chuỗi màu vàng. 

Vương Hỉ dẫn người hầu lại đây thay nước cho Lý Ngư, Lý Ngư đang xoay xoay đuổi theo cái đuôi của chính mình, liền nghe thấy Vương công công liên tục hít hà. 

"Điện hạ, điện hạ, người mau đến xem!" Vương công công vui mừng lên tiếng. 

Cảnh Vương nghe tiếng, vội vàng chạy tới. Cá nhỏ kéo cái đuôi vàng đen của mình kiêu hãnh bơi qua bơi lại. 

“Điện hạ, loại cá có màu vàng như thế này, trước đây nô tài chỉ nhìn thấy có ở loài cá Cẩm…” 

Bình thường Vương Hỉ cũng cảm thấy chủ nhân cá nhỏ thông minh, không giống những con cá khác, lẽ nào chủ nhân cá nhỏ chính là cá Cẩm, mặc dù kích thước không lớn như vậy. 

Bản thân Cảnh Vương cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn nhìn kỹ đuôi cá một chút, chỗ vảy rụng đi đúng là có vảy mới mọc ra, những chiếc vảy mới có màu vàng. 

Tròng lòng Cảnh Vương biết rõ cá nhỏ là cá chép tinh, còn có thể biến thành người, biến thành một con cá Cẩm cũng không có gì lạ, dù sao cá Cẩm cũng là cá, Cảnh Vương có thể chấp nhận được, bình tĩnh ra lệnh cho Vương Hỉ cẩn thận chăm sóc.

Cảnh Vương không có nghi ngờ, Lý Ngư lại vừa mừng vừa lo sợ, chẳng lẽ đây chính là điều mà hệ thống nói “Không cần lo lắng” sao?  

Không ngờ lần này hệ thống Hại cá hiếm thấy làm chuyện tốt, còn cho cậu đổi một bộ vảy mới, Từ thái y nói đa số các loại cá sẽ không thay vảy chứ không phải là tuyệt đối sẽ không đổi, cậu cứ làm loại cá có thể thay vảy còn lại là được rồi. 

Tâm trạng của Lý Ngư khi bị rơi vảy trong những lần tiếp theo đã hoàn toàn thay đổi, vảy cá cũ rơi đi thì vảy cá mới có thể mọc ra, cậu rất chờ mong nhìn thấy ngoại hình của mình sau thay thay toàn bộ bộ vảy mới. 

Một ngày trôi qua, con cá như được khoác thêm một tầng áo mới, mặc dù tổng thể vẫn còn đen thui, nhưng có những mảng lớn vảy màu vàng mới ở bụng và đuôi xen lẫn trong vảy màu đen, nhớ đến lựa chọn trong hệ thống là tăng thêm màu sắc vào cơ thể ban đầu, dù cho toàn thân của Lý Ngư không phải màu vàng hết, nhưng mà đen vàng trông cũng rất oai phong.  

Đừng quên, đợi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ chính là "Trăm vạn cá sủng" và nhiệm vụ chi nhánh “Trở thành Cẩm Lý” đang chờ, nói không chừng lúc đó cậu còn có thể thay đổi một lần nữa. 

Lý Ngư phấn đấu từng bước trở thành cá Cẩm trốn trong chăn cỏ nước lén lút vui vẻ. 

Cũng coi như cậu được một lần thay đổi ngoại hình rồi, Cảnh Vương cũng đã chấp nhận, những người hầu trong phòng sẽ không dám nói năng lung tung, Lý Ngư cũng không cần lo lắng những người khác ở trong phủ Cảnh Vương, hẳn là họ chỉ nghĩ đến cá có màu vàng ở bụng và đuôi bình thường thôi, dù sao họ cũng không nhìn thấy lúc trước cậu trông như thế nào. 

Cậu cũng không biết, sau khi Cảnh Vương nhìn thấy đuôi cá của cậu đổi màu liền ra lệnh cho Vương Hỉ thông báo cho toàn bộ phủ biết được cá nhỏ chính là con cháu của Cẩm Lý, không ai được phép ăn nói lung tung, như vậy đã hoàn mỹ che giấu cho cậu rồi. 

Bên này Lý Ngư vừa hoàn thành xong nhiệm vụ chi nhánh liền bắt đầu ghi nhớ đầu mối chính, sau khi thay xong vảy cá, cậu đã không còn bị rơi vảy nữa, nhưng mà chủ nhân bạo quân vẫn có hơi lạnh nhạt với cậu, cái loại lạnh nhạt này cũng không phải là xa lánh, cậu vẫn cảm nhận được là chủ nhân vẫn rất thích cậu, vẫn sờ sờ đầu cậu, nhìn cậu bơi lội, thường xuyên yên lặng nhìn cậu, nhưng chính là không chịu đụng chạm vào cậu, rõ ràng là cậu đã trở nên uy phong hơn mà! 

Cá uy phong hơn, chẳng lẽ không nên đụng nựng hả! 

Không hiểu vì sao ngày hôm qua phủ Thừa Ân công đưa một vài cuốn sách lại đây, hình như Cảnh Vương cũng rất hứng thú với những cuốn sách này, lúc ở trong phòng đều cắm đầu đọc sách, lại không thèm tới chạm vào cậu, Lý Ngư thầm nghĩ không thể để như vậy được, nếu Cảnh Vương không thèm đụng chạm vào cá nữa, thì làm sao mà cậu dám làm nhiệm vụ được… 

Cá nhỏ nhảy ra khỏi vại cá thủy tinh, từ khi đổi vảy, đuôi cá càng dễ sử dụng hơn, cậu nhẹ nhàng nhảy mấy lần, nhảy vào tách trà hình cánh hoa mà Cảnh Vương để trên bàn, một vài giọt nước văng ra ngoài làm cho sách trên bàn ướt. 

Lý Ngư: "..."

A a a cậu không phải cố ý!

Lý Ngư sực nhớ tới trước kia, khi Cảnh Vương đưa cậu ra đây cùng đọc sách, Vương công công sẽ chuẩn bị một cái khăn dùng để lau nước để trên bàn, Cảnh Vương cũng sẽ cố gắng để cho tách trà và sách cách xa nhau một chút, nhưng mà bây giờ là chính cậu tự nhảy đến, không có bất cứ thứ gì che chắn, kết quả làm cho sách của Cảnh Vương bị ướt.   

Lý Ngư đang đau đầu nghĩ cách khắc phục, Cảnh Vương đã lặng lẽ lấy khăn ra, lau khô hết mấy vệt nước dính vào sách, đôi mắt đen láy liếc nhìn cá nhỏ đang tung tăng trong tách trà một cái. 

Lý Ngư lập tức đứng im, Cảnh Vương không có đuổi cậu đi, chắc là cá nhỏ cũng muốn theo mình đọc sách, Cảnh Vương cảm thấy đem tách trà lại đây thì lộ liễu quá, vì thế nhẹ nhàng lặng lẽ mà đem cuốn sách lại gần hướng cá nhỏ.  

Cá nhỏ cẩn thận từng li từng tí mà ngẩng đầu lên, Cảnh Vương chăm chú như vậy, đây là sách gì thế? 

Chủ nhân bạo quân ngày thường hay đọc sách quân sự và ghi chép hành trình, lần trước cậu xem một cuốn sách quân sự tới nỗi ngủ quên luôn.  

Cá nhỏ lanh lợi liếc nhìn tiêu đề màu đen trên nền bìa sách màu trắng, cuốn sách lúc này tên là - ghi chép về Bạch xà. 

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư nhớ tới ở thế giới của cậu có một bộ truyện tên là Bạch xà, vậy ghi chép về Bạch xà lại là cái gì? 

Lý Ngư tò mò đọc quyển sách này, tổng thể là Bạch xà tinh thích một người thư sinh đi ngang qua mình, sau đó biến thành người kết làm vợ chồng với người này. 

Lý Ngư đoán được có lẽ đây là một câu chuyện giả tưởng trong lịch sử, lại nhìn lên, Bạch xà tinh đã bái đường với thư sinh, Bạch xà nói ra thân phận thật của mình, nhìn thư sinh rồi nhẹ nhàng nói: “Tướng công, yêu tinh như tụi thiếp đều muốn hấp thu tinh khí…” 

Lý Ngư: “???”

Lý Ngư đọc sách cổ có hơi khó khăn, còn Cảnh Vương thì đọc nhanh như gió, Lý Ngư chưa kịp thấy rõ Bạch xà hút như thế nào thì đã qua trang mới. 

Đến đêm thứ hai, Bạch xà tinh nhẹ nhàng nói với thư sinh: “Đại nhân (Quan nhân – cách vợ gọi chồng là quan chức ngày xưa), hôm nay yêu tinh tụi thiếp cũng phải hút.” 

Lý Ngư: "..."

Cảnh Vương nhanh chóng qua trang mới, tốc độ mau như vậy lật qua liên tục mười mấy trang, Lý Ngư đoán rằng Bạch xà tinh và thư sinh cũng giống như vậy mười mấy đêm, cậu vẫn không nhìn thấy được gì. 

Rốt cục, câu chuyện chỉ còn lại một trang cuối cùng, có một vị hòa thượng đi đến trách cứ Bạch xà làm trái ý trời, thu Bạch xà vào bên trong một cái bát, cùng hòa thượng đi xuất gia. 

Lý Ngư: “Hửm, sao cái này có hơi giống với truyện Bạch xà vậy nhỉ? Nhưng sao lại viết chuyện hấp thụ của hai người nhiều vậy, còn những tình tiết khác thì ít quá.”

Cảnh Vương khép sách lại, không biết có phải ảo giác hay không, Lý Ngư cảm thấy lỗ tai của chủ nhân có hơi hồng hồng. 

Có lẽ là Cảnh Vương cảm thấy kết cục của quyển sách này không tốt nên lại đổi một quyển khác. Lý Ngư cũng liếc nhìn tên sách một cái, quyển này là truyện Hồ ly tinh, đại khái thì quyển này cũng là Hồ ly tinh thích một người thư sinh, nửa đêm chạy tới trong phòng thư sinh xin được làm chuyện đó.  

Hồ ly tinh lợi hại hơn Bạch xà tinh, không có đêm thứ hai, chỉ cần một đêm đầu tiên là đã ròng rã hai mươi trang sách, Cảnh Vương liên tục lật qua hai mươi lần, Lý Ngư lén lút đếm được. 

Dường như cậu đã đoán ra đây là sách gì rồi, chúng là truyện sắc nam nữ cổ xưa, Lý Ngư mừng lớn, Cảnh Vương mà lại xem cái này ư! Thảo nào lật nhanh như vậy, chủ nhân bạo quân đang mắc cỡ đó sao?  

Cũng không phải chuyện gì to tát, coi thì coi thôi, lúc mà cậu vẫn chưa xuyên thành một con cá, khi mười tám tuổi ai mà không lén lúc xem qua một chút mấy cái này, Cảnh Vương đã là một thanh niên hai mươi tuổi, trong thời xưa chính là tuổi có con cháu chạy nhảy trong viện rồi, xem một ít sách xuân cung thì có làm sao? 

Lý Ngư cố gắng đến gần chủ nhân, cậu cũng muốn xem chuyện đó của yêu tinh và thư sinh! 

Cảnh Vương vừa khép quyển sách này lại, liền nhìn thấy cá chép tinh ngó dáo dác muốn xem nội dung trong sách, Cảnh Vương không nhịn được mỉm cười, búng nhẹ đầu cá nhỏ một cái. 

Cá nhỏ tỏm một cái, té ngửa bên trong tách trà. 

Buổi tối, Lý Ngư thừa dịp trời tối gió mạnh, lén lút làm nhiệm vụ chính. 

Cái nhiệm vụ "Trăm vạn cá sủng" này chỉ cần một chút nữa thôi là được, chỉ cần cậu dùng miệng cá nhẹ nhàng cọ vào miệng Cảnh Vương một chút là được, cũng tại mấy ngày nay cậu lo đi cứu người và vụ thay vảy làm chậm trễ, đến bây giờ mới tiếp tục thực hiện nhiệm vụ được. 

Lý Ngư yên lặng trong vại cá thủy tinh đợi Cảnh Vương ngủ, đến khi không còn nghe thấy tiếng động gì trên giường nữa, lại đợi tiếp một lúc lâu, cậu mời từ trong vại cá nhảy ra, cá nhỏ đã rất quen thuộc con đường đi đến giường của Cảnh Vương. 

Cậu thuận lợi đến bên cạnh gối của Cảnh Vương, nhớ đến ban ngày đã làm ướt sách của Cảnh Vương, Cảnh Vương vẫn chưa trách tội cậu, Lý Ngư tự tin lần này cậu có lỡ làm ướt gối thì Cảnh Vương chắc cũng không trách cứ đâu...

Cá nhỏ nhảy lên gối ngọc, nhắm ngay mặt Cảnh Vương, miệng cá vểnh lênh đưa về phía trước. 

Nếu biến thành hinh ngươi chắc chắn cậu sẽ không làm như vậy, bởi vì quá xấu hổ! Làm cá, là có thể không biết xấu hổ. 

Cảnh Vương vốn dĩ là có chút buồn ngủ, sau khi biết được cá nhỏ là cá chép tinh, buổi tối khi ngủ Cảnh Vương sẽ khó tránh khỏi việc để ý cá trong hồ, cố gắng nghe ngóng động tĩnh của cá, đặc biệt là mấy ngày cá thay vảy đó, hắn sẽ thừa dịp cá ngủ say mà liếc mắt nhìn, bây giờ thay vảy đã xong, thói quen này nhất thời vẫn chưa sửa được. 

Lúc cá nhỏ nhảy lên giường cũng là lúc Cảnh Vương đang muốn ngủ, đột nhiên bên tai vang lên vài tiếng đuôi cá vỗ ba ba lanh lảnh. 

Cảnh Vương hết buồn ngủ, theo bản năng tiếp tục nghe xem cá nhỏ muốn làm gì, có phải biến thành người hay không? 

Tiếng đuôi cá ngày càng gần, hắn xác định cá nhỏ chắc chắn đang tiến về phía giường của mình, lúc cá lên đến gối ngọc, đúng là có một giọt nước nhỏ chảy tới mặt của Cảnh Vương, tâm trạng cá nhỏ đang kích động nên vẫn chưa phát hiện..

Cảnh Vương cũng không có cử động, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát cá chép tinh mấy ngày nay nhưng vẫn không thu hoạch được gì, nếu như lúc này “Tỉnh lại”, sợ cá nhỏ sẽ lúng túng, nếu như hắn tiếp tục giả bộ ngủ, rất có thể sẽ biết được ý đồ của con cá này. 

Hắn cảm nhận được đối phương mang theo hơi nước, càng ngày càng gần… 

Bẹp.

Một cái gì đó nhanh chóng chạm vào môi của hắn, Cảnh Vương lập tức nín thở, đột nhiên nhận ra, vừa rồi là cái gì. 

Ban ngày đọc chuyện yêu tinh và thư sinh, đặc biệt là đoạn chữ hắn đọc qua nhanh chóng, tất cả đều là những từ ngữ miêu tả cảnh tưởng sống động đó bây giờ ào ào hiện ra trong đầu hắn. 

Bạch xà tinh và thư sinh, Hồ ly tinh và thư sinh, tất cả đều biến thành con cá chép tinh phiền phức này và hắn-

Trong phòng không hề nóng bức, nhưng Cảnh Vương lại đổ mồ hôi, cả người cứng ngắc, trong lòng nóng bỏng. 

Hắn cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng như vậy, vừa cảm thấy luống cuống vừa mong đợi nằm, đợ cá chép tinh tiến thêm một bước nữa, nhưng mà cá chép tinh tiếp theo lại hí ha hí hửng xoay người, nhảy trở lại vại cá. 

Cảnh Vương: “???”

Lẽ nào cá chép tinh hấp thụ tinh khí, chỉ đơn giản như vậy là xong? 


Meo: Cảnh vương cũng nôn nóng quá hen :>>


6 nhận xét: