Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 32

Chương 32:

Edit: Dưahami
Beta: Dưa Hấu, L

Lý Ngư lo lắng cả ngày, bây giờ mọi chuyện đã qua, Cảnh Vương cũng không phát hiện ra điều gì. Lý Ngư yên tâm nằm nhoài dưới đáy vại cá ngủ say như chết. Hùng Phong lập công lớn cũng dựa sát vào vại cá ngủ quên trời đất.  

Mà Cảnh Vương đang quanh quẩn bên ngoài phòng, gió đêm man mát, thổi tới mức khiến hắn mất ngủ. 

Hắn xâu chuỗi những lần gặp gỡ thiếu niên trước đó lại với nhau. 

Vảy cá trước kia dính vào xiêm y của hắn và vảy cá dính trên tấm vải không thể nghi ngờ chính là của cá nhỏ, nếu chỉ như thế, có lẽ hắn sẽ nghĩ rằng thiếu niên đã sờ qua cá của hắn, nhưng mà vì sao, trên chân của thiếu niên cũng xuất hiện vảy cá y như thế? 

Toàn thân thiếu niên ướt sũng, ăn mặc lại kỳ lạ, thời điểm xuất hiện hắn vẫn không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh bước chân nào mà lại nghe thấy tiếng đuôi cá quẩy, rốt cuộc người đó trốn ở đâu hắn vẫn không tìm được nhưng vẫn luôn xuất hiện bên cạnh hắn. 

Nhớ khi phủ Cảnh Vương phái người đi tìm thiếu niên, nhưng không một ai có thể tìm được tung tích của cậu ta. 

Khi thiếu niên nhảy ra khỏi cửa sổ để chạy trốn, thị vệ được bố trí mai phục bên ngoài cũng nói không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì. 

Khi đang theo dõi người đưa tin, thủ vệ của hắn bầm báo lại rằng chỉ thấy mỗi chó đi ra ngoài. 

Gom hết tất cả những lý do mà hắn có thể nghĩ ra, cũng hoàn toàn không thể giải thích được. 

Hắn cảm thấy chính mình hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại có một ý nghĩ điên khùng xuất hiện, một khi xuất hiện liền quanh quẩn trong đầu hắn không xua đi được. 

Bởi vì chỉ có ý nghĩ này mới có thể giải thích hết tất cả những điều mà hắn không lý giải được. Loại bỏ hết những điều không có khả năng, cuối cùng chỉ còn lại một khả năng mà thôi. 

Trời ạ, có phải trong phòng của huynh có ma quỷ phải không?  

Đây vốn dĩ chỉ là Diệp Thanh Hoan trêu chọc hắn mà thôi, trước đây hắn hoàn toàn không hề quan tâm. 

Nhưng mà bây giờ...

Cảnh Vương yết hầu lăn lộn, Diệp Thanh Hoan… rất có thể nói đúng phần nào. 

Thiếu niên này, cũng không phải là "Người".

Còn về phần là cái gì, vảy cá đã nói lên tất cả.

Thiếu niên này, e rằng chính là cá nhỏ. 

Trăng lên giữa trời, Vương Hỉ đã khuyên hắn đi nghỉ mấy lần, vẻ mặt Cảnh Vương phức tạp nhìn vại cá trong phòng, xua tay. 

Hắn cần phải suy nghĩ rõ ràng, không thể nghi ngờ một người, một cá chỉ bằng suy đoán của mình. 

Cảnh Vương không để ý đêm đã khuya, ra lệnh cho Vương Hỉ đi tìm nô tài ở ngự thiện phòng, đem mấy con cá lại đây cho hắn. 

Bởi vì cá nhỏ là do mèo của Miêu quý phi tha ra từ nhà ăn nên Cảnh Vương đặc biệt dặn dò, phải là cá giống như cá nhỏ. 

Vương Hỉ đi làm, nô tài ở ngự thiện phòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nơm nớp lo sợ mang theo một sọt cá tới, Cảnh Vương kiểm tra từng con một, những con cá nhỏ ở đây đều có hình dáng giống y như cá nhỏ, nhưng mắt chúng lại vô thần, cũng không có quẩy đuôi nhảy nhót, cũng sẽ không ngóng trông nhìn hắn, so với cá nhỏ thì có vẻ ít hoạt bát hơn. 

Cảnh Vương thở dài, đáng lẽ hắn nên nhận ra sớm hơn, cá nhỏ của hắn đặc biệt. 

Có thể do hắn chưa từng nuôi thú cưng là cá, vì thế mới nghĩ rằng sự linh động hoạt bát vốn dĩ là thuộc về cá, chúng sẽ hiểu được ý người. Bởi vì khi nuôi con quạ, nó vẫn rất hiểu ý chủ nên là cá của hắn có thông minh một chút thì cũng không có gì lạ. 

Khó trách hắn luôn cảm thấy thiếu niên kia có chút quen mắt dù không phải là cá của mình, thảo nào thiếu niên luôn xuất hiện trong phòng của hắn, cùng hắn vào cung khi mà hắn không hề có sự sắp xếp từ trước. 

Trong lòng Cảnh Vương đã chắc chắn nhưng lại do dự không biết tiếp theo nên giải quyết như thế nào. 

Nuôi lâu như vậy, hắn cũng có mấy phần thật lòng với cá nhỏ. 

Lúc này biết được cá nhỏ lại không phải cá bình thường… 

Cảnh Vương mím môi, tính ra lúc trước tuy là hắn cứu cá nhỏ từ móng vuốt của mèo nhưng mà sau đó cá nhỏ cũng giúp hắn mấy lần, còn cứu nhà ngoại phủ Thừa công của hắn nữa. 

Cảnh Vương cười khổ, chuyện này làm sao có thể nói rõ, biết được là một chuyện, nhưng bây giờ phải giải quyết như thế nào mới thỏa đáng được đây?  

Trời hửng sáng, Diệp Thanh Hoan khó khăn lắm mới lấy lòng được nhạc phụ tương lai chính là Kim Tuyệt Vương, y vội vã trở lại cung báo cáo kết quả với Hoàng đế, trong lòng Hoàng đế đang phiền muộn nên cũng không muốn trò chuyện nhiều với Thế tử Diệp Thanh Hoan, ông chỉ khách sáo nói chuyện đôi câu rồi đuổi Diệp Thế tử ra ngoài. Diệp Thanh Hoan quá mệt mỏi, y định đến chỗ Cảnh Vương ở gần đây, mặt dày mày dạn đòi một chiếc giường lớn để ngủ đỡ, y ỷ vào giao tình giữa mình và Cảnh Vương thời gian qua, chắc chắn Cảnh Vương cũng sẽ không đuổi y đi. Nào ngờ khi y vội vã tiến vào điện Thái Cảnh, thì nhìn thấy cái người thường luôn bình tĩnh thờ ơ nay lại có vẻ mặt vô cùng lo lắng. 

Diệp Thanh Hoan âm thầm quan sát hồi lâu, y cũng không biết chuyện gì xảy ra vì thế quyết định hỏi thử, dù sao y cũng rất quan tâm đến người biểu ca này.

"Thiên Trì, huynh làm sao vậy?"

Cảnh Vương chậm rãi ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó giơ tấm vải trong tay ra đưa qua. 

Diệp Thanh Hoan không hiểu gì cả nhận lấy, tấm vải này có chút thô ráp, sờ lên có cảm giác ẩm ướt, phía trên còn dính mấy miếng vảy cá. 

Diệp Thanh Hoan cười hì hì nói: "Huynh dùng vải này để bọc cá sao?” 

Cảnh Vương ngẩn ra, quả nhiên Diệp Thanh Hoan cũng nghĩ là cá. 

Cảnh Vương lệnh cho Vương Hỉ cầm giấy bút lại đây, sau đó ra hiệu cho những người xung quanh lui ra ngoài hết. 

Diệp Thanh Hoan nhận thấy được Cảnh Vương nghiêm túc, chắc chắn chuyện này rất là nghiêm trọng vì vậy y vội vã nín thở chờ đợi. 

Ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Cảnh Vương trầm ngâm hồi lâu mới đặt bút viết, ngươi có từng nuôi yêu quái bao giờ chưa? 

Có thể biến thành người cá, Cảnh Vương cảm thấy đây không phải là quỷ mà là yêu —— ngư yêu, hoặc là nói, cá nhỏ có thể là một con cá chép tinh.

Diệp Thanh Hoan: "..."

Đây là cái vấn đề gì vậy? Diệp Thanh Hoan lúng túng nói: "Đệ còn không có thời gian để nuôi chó, làm sao mà có thể nuôi… thứ này được chứ!” 

Không phải từ trước đến nay Cảnh Vương không bao giờ quan tâm đến mấy chuyện yêu ma quỷ quái sao, sao đột nhiên lại chủ động hỏi vậy, bây giờ Cảnh Vương không giống lúc bình thường chút nào. 

Vẻ mặt Cảnh Vương ghét bỏ nhìn y một cái như muốn nói rằng ta cũng biết ngươi chưa từng nuôi mà. 

Diệp Thanh Hoan: "..."

Cảnh Vương dừng một chút, sau đó đặt bút viết tiếp: Yêu, phải nuôi như thế nào? 

Diệp Thanh Hoan: "......"

Diệp Thanh Hoan cảm thấy y không có cách nào đi tiếp những ngày tháng này: “Huynh hỏi chuyện này để làm gì? Đừng nói là huynh muốn nuôi nha? Nhanh loại bỏ ý nghĩ này đi, an phận mà nuôi cá của huynh cho thật tốt đi, thứ này, dù huynh có thấy hứng thú cũng không nên dính vào.”  

Từ tận đáy lòng Diệp Thế tử vẫn kính sợ quỷ thần, Cảnh Vương hỏi yêu cũng là hỏi đến nỗi sợ của y. 

Cảnh Vương tiếp tục hỏi: Tại sao không thể dính vào?

Diệp Thanh Hoan lắp bắp nói: "Đó chính là yêu quái đó, huynh có biết không?"

Trước giờ Cảnh Vương cũng chưa từng thấy yêu quái, tất nhiên là không hiểu lắm. 

"Đệ đoán là huynh cũng không hiểu." Diệp Thanh Hoan thấy bốn bề yên ắng, y kề sát vào Cảnh Vương, nhỏ giọng nói: “Nghe nói yêu quái rất lợi hại, chúng có thể mê hoặc tâm trí con người. Nếu người gặp phải yêu, sẽ bị nó hút đi tinh khí… Rất nhiều sách vở đều viết như thế.” 

Cảnh Vương: "..."

Từ nhỏ Cảnh Vương đã không đọc truyện bao giờ, hắn cảm thấy truyện rất tẻ nhạt, nghe Diệp Thế tử nói như thế, đột nhiên cảm thấy mình đúng là hơi kém hiểu biết.

Diệp Thanh Hoan nói: "Nếu như huynh muốn biết, hôm nào đệ sẽ cho huynh một ít để đọc! Chỉ là huynh chỉ nên đọc, còn yêu thì… tuyệt đối không thể dây vào.” 

Cảnh Vương nhíu mày: Vì sao không thể, chẳng lẽ yêu có thể giết người sao?

Diệp Thanh Hoan suy nghĩ cẩn thận một chút, hình như yêu quái trong truyện đều là yêu quái đi mê hoặc thư sinh kết thành vợ chồng, hút hết tinh khí của thư sinh làm cho người đó chỉ còn lại một bộ xương cốt, cuối cùng bị tu hành đạo sĩ đi ngang qua thu phục.  

Diệp Thanh Hoan mơ hồ nói: "Có lẽ sẽ không giết thật nhưng nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.” 

Cảnh Vương: "..."

Cảnh Vương có chút tò mò: Cũng không giết người, vậy sống không bằng chết là sao? 

Diệp Thanh Hoan cảm thấy khó xử vô cùng, tại sao y phải thảo luận với Cảnh Vương về vấn đề yêu quái này vậy, kết bạn với yêu không phải là một chuyện tốt đẹp gì, thế nhưng Cảnh Vương dường như rất hứng thú với nó? 

Cảnh Vương nghiêm túc viết: Hút tinh khí, là hút thế nào? 

Diệp Thanh Hoan: "..."

"Ngày mai đệ sẽ đưa sách đến cho huynh!"

Vốn dĩ đến để xin giường ngủ bây giờ Diệp Thế tử nói không ra lời, dứt khoát tự mình đuổi chính mình ra khỏi điện Thái Cảnh. 

Đối với hành động tháo chạy của Diệp Thế tử, Cảnh Vương cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn vẫn còn nhiều điều chưa rõ, xem ra dù trong lúc vô tình Diệp Thanh Hoan có làm cho hắn hiểu ra thì cũng khó có thể giải thích hết những nghi hoặc trong lòng hắn được. 

"Điện Hạ, chúng ta cần phải về Vương phủ hay không?” 

Vương Hỉ tới xin chỉ thị của Cảnh Vương, vốn là đến đây để hỗ trợ Thế tử Thừa Ân công, nhưng hiện tại người đã không sao nữa, Vương Hỉ luôn giỏi đoán tâm tư chủ nhân, ông cảm thấy có lẽ chủ nhân muốn trở về phủ. 

Cảnh Vương gật đầu, hắn phải nhanh chóng trở về, trong cung nhiều tai mắt, giấu một con cá chép tinh, chỗ nào cũng bất tiện. 

Vương Hỉ liền sai người đi thu thập những đồ vật muốn mang đi, thật ra cũng không có gì nhiều, chủ yếu là của chủ nhân cá nhỏ, bây giờ có thêm một con Hùng Phong của Diệp Thế tử nữa.  

Cảnh Vương chỉ thị: Cứ đưa chó tới thẳng phủ Thừa Ân công còn cá nhỏ thì… 

Cái này Vương Hỉ đã làm theo thói quen của Cảnh Vương, ông bỏ cá chép nhỏ vào bình thủy tinh đưa tới trước mặt Cảnh Vương. 

Lý Ngư cảm thấy thật là vui vẻ, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy tinh thần phấn chấn, hình như cậu nghe thấy tiếng Diệp Thế tử, cái này còn không phải chứng minh là việc Nhị Hoàng tử hãm hại Diệp Thanh Hoan đã thất bại rồi sao? 

Tuy rằng tới bây giờ cậu cũng chưa nghe thấy âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, nhưng cậu cũng không nghĩ ra được là do đâu. 

Cảnh Vương chần chờ trong chốc lát, vẫn chưa nhận lấy bình thủy tinh, dù hắn biết cá nhỏ chính là cá chép tinh, nhưng cũng không biết phải làm sao để đối mặt với con cá chép tinh này nữa. 

Muốn hắn đùa giỡn với cá giống như trước nay thì có hơi không được tự nhiên. Nhưng nếu muốn hắn đem cá nhỏ bỏ đi hay là cho đi thì… 

Sắc mặt Cảnh Vương lạnh lùng, nhận lấy bình thủy tinh Vương Hỉ đưa qua, sau khi trở lại phủ, hắn muốn âm thầm quan sát cá nhỏ một thời gian. Trước đây hắn tìm kiếm thiếu niên do cá nhỏ biến thành rất lâu, nhưng thật ra cá nhỏ cũng đang cố gắng xóa bỏ mọi giấu vết của chính mình, bởi vậy có thể nhìn ra, cá nhỏ cũng không muốn cho hắn biết được thân phận thật của chính mình. 

Nếu cá nhỏ đã không muốn thì hắn sẽ yên lặng mà mà xem cá nhỏ biến đổi, hắn vẫn chưa biết mục đích cá nhỏ tiếp cận hắn là gì, còn có dự định sắp tới thế nào, đợi hắn biết rõ rồi thì làm sáng tỏ sau cũng không muộn. 

Chỉ là Diệp Thanh Hoan nói rằng yêu sẽ khiến cho con người sống không bằng chết, cá nhỏ cũng sẽ làm cho hắn sống không bằng chết sao? 

Cảnh Vương nhìn cá nhỏ hưng phấn hoạt bát bên trong bình thủy tinh, thỉnh thoảng lại hướng về phía hắn nghịch ngợm thổi bong bóng, Cảnh Vương không khỏi mỉm cười trong lòng, nhất định là Diệp Thanh Hoan thổi phồng sự thật mà thôi. 

Hắn có thể cảm nhận được, con cá này sẽ không hại hắn. Nếu không thì tại sao sau khi biết cá nhỏ là chép tinh hắn cũng vui vẻ đón nhận như thế. 

Lý Ngư xoay trong bình một vòng, thảnh thơi trôi nổi trong nước, từ khi có bình thủy tinh, cậu không còn bận tâm là mình đang đi đâu, thỉnh thoảng còn được phơi nắng. Cảnh Vương luôn cầm chắc bình thủy tinh, có lúc nước trong bình đong đưa một chút, cá cũng cảm thấy rất thoải mái. 

Lý Ngư thoải mái đung đưa theo dòng nước, trên người bỗng rớt ra một miếng vảy, cậu cứ tưởng là mình nhìn lầm rồi, vội vã lắc đầu một cái —— đây là thật, gần đây cậu có rơi vài miếng, đến bây giờ cậu mới phát hiện. 

Có lẽ là do suy nghĩ nhiều hoặc là do hoảng sợ, dù sao cũng cậu cũng không phải là một con cá thật sự nên cũng không rõ tại sao cá lại rơi vảy. 

Trước đó cậu từng nghi ngờ có vảy cá rơi ra, nhưng bây giờ là sự thật, mặc dù khi bị rơi vảy cậu cũng không có cảm giác gì, thỉnh thoảng rơi một hai cái cũng không sao nhưng mà nếu rơi mãi như thế, liệu cậu có bị rơi hết vảy trên người đi không? 

Con người nếu bị rụng quá nhiều tóc sẽ bị trọc, cá sẽ biến thành cá trọc sao? Nhưng mà cậu cũng không lớn tuổi mà. 

Lý Ngư thực sự không thể nào tưởng tượng được mình khi không có vảy sẽ ra sao, cũng không biết vảy rơi ra rồi có mọc lại hay không. 

Lý Ngư rầu rĩ đớp lên một miếng vảy, chỗ vừa rồi bị rơi vảy lộ ra một chỗ mập mạp… Lý Ngư dùng vây của mình chọc chọc, hình như đây là thịt cá, cậu đem vảy đặt lại chỗ đó, kết quả những miếng vải xung quanh chỗ đó cũng đồng loạt rớt ra. 

Lý Ngư: "......"

OMG, cá bị thay vảy rồi có đúng không? 

Vương Hỉ ở bên cạnh xem cá tha vảy, thiếu chút nữa bật cười, Cảnh Vương liếc Vương Hỉ một cái, Vương Hỉ lập tức nhìn sang chỗ khác, tỏ ra mình không nhìn thấy cái gì cả. 

Cảnh Vương cũng nhìn thấy cá rơi vảy, nhớ đến vài miếng vảy cá dính trên tấm vải kia, đúng là có chút nghiêm trọng, dù là cá chép tinh cũng rất đáng thương. 

Cảnh Vương cau mày, ra hiệu Vương Hỉ: Đi tìm thái y, đến khám cho cá nhỏ một chút. 

Vương Hỉ: "..."

Vương công công luôn cảm thấy lần này vào cung, Điện hạ đã từ thích nuôi cá biến thành không chỉ là thích nuôi cá. Thậm chí ngay cả người khám bệnh cho cá cũng sắp thành thái y trong phủ luôn rồi. 




1 nhận xét: