Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 24

Chương 24

Edit: Hạ Y


Beta: L; Meo


Lý Ngư thừa dịp Cảnh vương ra ngoài để biến thành người.


Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng kỹ năng biến thân ở ngoài hệ thống, khó tránh khỏi bồn chồn, nhưng cậu biết rõ bản thân có chuyện cần làm khẩn cấp nên cố gắng đè nén sự kích động.


Sau khi biến thành người, cậu vẫn không có quần áo mặc như trước. Lý Ngư ngựa quen đường cũ chôm một bộ áo lót và tiết khố mới từ trong tủ quần áo. Kỹ năng biến thân kéo dài không lâu, cậu không muốn lãng phí thời gian để đi làm chuyện khác, phải viết thư xong để gửi cho Diệp Thanh Hoan trước đã, thế nên cậu cứ mặc đại vào cho lẹ.


Mặc đồ xong, Lý Ngư xắn tay áo lót lên để lộ cánh tay trắng nõn. Cậu tinh tế đánh giá bài trí trên bàn, Cảnh vương để sẵn bút mực ở đó nhưng cậu không thể tùy tiện sử dụng, nếu lỡ để lại dấu vết khiến Cảnh vương phát hiện thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất.


Lý Ngư nhớ lại bình thường nội thị phụ trách thu dọn phòng ở sắp xếp thế nào, theo trí nhớ đến trước nơi để ngọc ấn, kéo ngăn kéo đựng bút mực ra. Lý Ngư lấy từ trong đó ra một cây bút lông, một xấp giấy Tuyên Thành và một thỏi mực nửa mới nửa cũ.


Ở cổ đại nếu muốn viết chữ trước tiên phải mài mực, Lý Ngư từng thấy Cảnh vương mài mực trông rất dễ dàng. Thế nhưng cậu lại không tìm thấy nghiên mực, cũng không dám dùng cái nghiên mực Đoan Khê* trên bàn, nó là đồ của Cảnh vương lại còn sạch sẽ, nếu mài mực... sẽ thấy rất rõ.


*một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.


Lý Ngư bĩu môi, tìm đại một chén trà trên sàn làm nghiên mực tạm thời, mọi thứ đều đã đủ. Lý Ngư bày văn phòng tứ bảo của mình trên một góc bàn, đổ một ít nước vào chén trà bắt đầu mài mực.


Cậu chưa từng làm việc này nên cũng không biết phải mài sao cho đúng, thấy nước biến thành màu đen thì dừng lại, dùng bút chấm chút nước mực.


Lý Ngư chống má, cầm bút suy nghĩ phải sắp xếp từ ngữ ra sao. Dù cậu học được không ít chữ từ Cảnh vương nhưng cũng không thể viết vội, sách của Cảnh vương chẳng phải từ điển bách khoa, một con cá như cậu mò ra chữ cần viết trong đống đó rất khó.


... Kệ vậy, cho dù có vài chữ không biết viết hay viết sai thì chỉ cần Diệp thế tử hiểu đại ý là được.


Lý Ngư nghĩ vậy thì đề bút bắt đầu viết, viết một bức nháp rồi chỉnh sửa đôi chỗ, tự mình đọc thấy ổn rồi mới chép lại một bản, đợi mực khô thì gấp lại, dùng một tờ giấy khác gấp thành một bì thư đơn giản rồi nhét vào.


Thư đã viết xong, còn cần tìm cách đưa cho Diệp Thanh Hoan nữa.


Lý Ngư tạm cất bức thư hoàn chỉnh vào tùy thân không gian, lau bút sạch sẽ khô ráo rồi trả bút mực lại vị trí cũ, còn lau cả bàn.


Bản nháp cũng không thể quăng lung tung mà phải giải quyết luôn, Lý Ngư có hơi do dự giữa đốt bỏ và ăn luôn, nhưng mà thật sự quá khó ăn, cậu cũng sợ Cảnh vương sờ bụng cá thì sẽ thấy khác thường, thế nên cậu gỡ nắp lư hương trong phòng ra quăng vào.

Xử lý ổn thỏa xong, hệ thống Hại cá bắt đầu đếm ngược. Lý Ngư nhanh chóng cởi quần áo ra trộn lẫn vào đống quần áo của Cảnh vương, lát sau sẽ có nội thị đem đống này đi giặt sạch, như thế sẽ không bị lộ sơ hở.


... Cậu thấy mình thật là thông minh, thật tài giỏi, có thể đi làm gián điệp luôn ấy.


Khi Cảnh vương về phòng thì thấy cá chép nhỏ đã nằm trên giường đá trắng ngủ say. Cảnh vương bước qua bậc cửa, cứ thấy có gì đó sai sai, tuy mọi thứ trong phòng nhìn có vẻ không khác gì lúc hắn rời đi, nhưng tổng thể vẫn cứ kỳ kỳ.


Hắn nhìn thoáng qua con cá nhà mình, cá nhỏ lẳng lặng nằm trên giường đá trắng, Cảnh vương lập tức bước qua xem xét, con cá đột nhiên phun mọt cái bong bóng ra.


 Cảnh vương: “......”


Cá thật sự còn ổn, Cảnh vương chậm rãi dạo quanh phòng một vòng, rốt cuộc cũng phát hiện chỗ không đúng.


Lư hương trong phòng hắn hình như mới đốt cái gì đó, vẫn còn mùi lạ.


Cảnh vương mở lư hương ra, không phát hiện vật lạ nhưng thấy vòng ngoài lư hương xuất hiện một ít bụi lạ.


Cảnh vương: “......”


Trừ khi có chuyện trọng yếu, nếu không Cảnh vương sẽ không cho người ngoài tự ý ra vào phòng mình, hạ nhân trong phủ cũng sẽ không làm vậy.


Xem ra quả thực là đã có ai vào đây, lư hương cũng từng đốt thứ gì đó, còn vô cùng có khả năng động tay vào chỗ khác nữa.


Cảnh vương gọi Vương Hỉ đến sai ông ta tra rõ.


Vương Hỉ nhanh chóng thẩm tra đối chiếu mọi thứ trong phòng, phát hiện trong ngăn kéo mất một cây bút không rõ nguyên nhân, thiếu một xấp giấy Tuyên Thành và non nửa thỏi mực.


Cảnh vương giận tái mặt, kẻ trộm lần trước còn chưa tìm ra, lần này lại đến một kẻ nữa?

Nội thị giặt quần áo muốn đem đống quần áo đã thay của Cảnh vương đi giặt, Vương Hỉ vì tính cẩn thận cũng... gọi người quay lại, xốc đống đồ lên, đột nhiên mắt phát sáng.


“Điện hạ, người xem nè...”


Vương Hỉ nhanh chóng bới ra một cái áo lót, tay áo bị xắn lên, trên đó còn dính rất nhiều vết mực.


Cảnh vương nhớ lại gần đây cũng chưa từng làm dây mực ra áo bao giờ, với lại áo hắn mặc rất vừa người, không cần phải xắn lên làm gì.


... Lại là áo lót, tên trộm này không mặc đồ của hắn không được à?


E là không phải.


“Điện hạ, lão nô nhớ tới cái tên trốn thoát bằng đường bơi kia.” Vương Hỉ nhẹ giọng nhắc nhở Cảnh vương.


Cảnh vương gật nhẹ đầu, hắn cũng cảm thấy không thể có chuyện trùng hợp đến vậy được. E là cùng một người, lần trước chưa bị bắt nên giờ quay lại.


Kẻ trộm này rốt cuộc muốn làm gì đây?


Một nụ cười chợt thoáng qua tâm trí Cảnh vương.


Kỳ thật trong lòng hắn vẫn không thể tin thiếu niên nhẹ nhàng sạch sẽ như thế lại là người ăn cắp quần áo của mình.


Còn nữa, vì sao lại muốn trộm cá của hắn?


Bị chính thất đuổi ra khỏi nhà để trút giận, lý do có hơi gượng ép.


Cảnh vương cảm thấy trên người thiếu niên cất giấu một bí mật rất lớn, nhưng hắn còn chưa phát hiện ra.


Bất luận thế nào hắn cũng sẽ không để cho đối phương tùy ý mang cá của mình đi.


Cảnh vương âm thầm lệnh cho Vương Hỉ tăng gấp đôi thị vệ canh gác, nhân thủ đi bắt người cũng tăng thêm.


Cá chép nhỏ ngủ đến không biết trời đất, nào hay biết vì mình mà Cảnh vương phủ lại điều động nhiều người đến vậy.


Cậu vốn đang hướng mặt về phía trong hang cá, vô tình trở mình đối mặt với Cảnh vương.


Cảnh vương và Vương Hỉ thấy trên người cá còn một vệt đen dài chưa bị nước hòa tan.


Vương Hỉ kinh ngạc, xin chỉ thị của Cảnh vương nhanh chóng lao về phía cá nhỏ, lau một cái phát hiện đó là mực nước, Cảnh vương: “......”


“Điện hạ, người nhìn xem!” Một gã nội thị bưng chén trà chạy qua xin chỉ thị.


Chén trà này không hiểu sao từ nước trong lại dính chút mực nước.


Vì sao lại là mực?


Cảnh vương theo Vương Hỉ đi nhìn áo lót tìm được, nhìn đến mực nước trong chén trà. Làm mất một cây bút lông, còn từng dùng thỏi mực, thiếu một xấp giấy Tuyên Thành, lư hương bị đụng chạm.


... Xác nhận được người đó lấy chén trà trong phòng hắn làm nghiên mực, dùng bút mực viết gì đó rồi lại đốt thứ gì trong lư hương.


Về phần vết mực trên người cá nhỏ...


Cảnh vương cảm thấy kỳ quái, sau lại cọ mực lên người cá được.


Lý Ngư được Vương Hỉ bế ra còn đang ngái ngủ, nhìn nội thị cầm chén trà dính mực và Cảnh vương đang nhìn vết mực trên người cậu, Lý Ngư giật mình tỉnh liền.


Cái đm, sao cậu lại để sơ hở lớn đến vậy.


 Không để ý mực dính trên tay rồi không cần thận dây vào người, chén trà sau khi dùng tiện tay để lại chỗ cũ nhưng lại quên bỏ nước mực bên trong. Thật sự là cá tính một ngàn lại sai một điểm.


Không chừng Cảnh vương đã nghi ngờ cậu rồi, Lý Ngư mặc niệm mình tuyệt đối không thể thành tinh. Lập tức né tránh Vương Hỉ nhảy vào chén trà, còn giả vờ rất hứng phấn, ra sức vẫy đạp khiến mình dính cả người còn đen hơn mực.


Cảnh vương từng bị vô số lần nên có kinh nghiệm, gần như cá vừa nhấc đuôi đã thấy không ổn rồi, quyết đoán nâng ống tay áo lên che, che được phần lớn chỗ.


Vì thế nên tay áo Cảnh vương dùng mắt thường cũng thấy được một mảng đen, Vương Hỉ đứng bên cạnh phản ứng không nhanh nên dính đầy mặt.


“... Cá nhỏ chủ tử thật hăng hái ha.”


Vương Hỉ mỉm cười hòa giải, lấy khăn ra lau mặt. Cảnh vương mặt không đổi sắc, vết mực trên người con cá này ở đâu ra không cần phải nghi ngờ gì nữa.


... không phải là do con cá này ham chơi nên tự làm đó chứ!


Lý Ngư mặc kệ ánh mắt muốn giết người của Cảnh vương trên đỉnh đầu, tiếp tục không biết xấu hổ bán manh trong đống mực, cuối cùng cũng đè lại được manh mối về áo lót sắp bị lộ.


Thư đã viết xong, cũng nên nghĩ đến việc gửi đi. Lý Ngư định chờ đến dịp lễ tết, hai phủ sẽ tặng quà qua lại mà thần không biết quỷ không hay kẹp vào. Thế nhưng người bình thường rất khó tiếp cận lễ vật, cũng rất khó để chắc chắn Diệp Thanh Hoan sẽ nhìn thấy thư. Nên là tốt nhất vẫn nên hành động lúc Diệp Thanh Hoan đến Cảnh vương phủ.


May là Diệp thế tử vẫn luôn tâm tâm niệm niệm con chó nhà mình thua kém một con cá nên chưa được bao lâu lại dẫn chó của mình qua phủ.


Hôm nay Diệp thế tử mang theo một quả cầu vàng, y ném cầu ra xa thì Hùng Phong lập tức có thể tha về cho y.


“Cá có thông minh cách mấy cũng không bằng chó nổi.” Diệp thế tử cảm thấy Cảnh vương chắc không còn gì để nói nữa.


Cảnh vương thương hại nhìn thoáng qua Diệp thái tử, ý bảo Diệp thế tử tự đến bể cá xem đi.


Diệp thế tử nhìn, mới đầu trừ một đống đá quý không thấy gì nữa, một lát sau lại thấy cá nhỏ của Cảnh vương thong dong bơi đến xếp đá quý thành một chồng rồi dùng đuôi quất một viên đá quý xanh lam khiến chồng đá quý ngã xuống.


Cá nhà Cảnh vương đó giờ vẫn luôn chơi kiểu này à?


Diệp thế tử ghen tỵ trọn trắng mắt: y lại bại trận nữa rồi.


Hùng Phong thấy thế kích động không thôi, vẫy đuôi cuồng nhiệt như cổ vũ cho con cá trong hang.


Lý Ngư bơi đến, cách vách thủy tinh cậu cũng không quá sợ Hùng Phong, mạnh dạn quẫy đuôi đùa với Hùng Phong.


Hùng Phong càng hăng hái, chạy bước nhỏ về phía bể cá, dường như rất muốn nhảy vào chơi cùng cá.


Diệp Thanh Hoan: “......”


Cứu mạng, Diệp Thanh Hoan cảm thấy mình có hơi váng đầu cần nhanh chóng được nghỉ ngơi, gọi Vương Hỉ nâng ra ngoài.


Mà Hùng Phong còn ở lại trong phòng chờ mong nhìn cá chép nhỏ.


Nó hết lần này đến lần khác thò mũi qua muốn ngửi cá, nhưng mỗi lần chỉ chạm được vách thủy tinh lạnh băng.


Hùng Phong gấp đến độ gầm gừ.


Mắt Lý Ngư sáng lên, nếu như cậu có thể... lợi dụng Hùng Phong.


Hùng Phong, vì chủ nhân nhà mày, đến đây làm người đưa thư đi!


Diệp thế tử choáng váng đầu óc nghỉ ngơi một lát, xoa xoa đầu, y thấy chó cưng nhà mình bị ướt nửa người, miệng còn ngậm phong thư màu trắng cào ống quần của y.


Cái gì đây?


Diệp thế tử khiếp sợ lấy lá thư trong miệng Hùng Phong ra.


Chương 25


1 nhận xét: