Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[MNĐMLN] Chương 18

Chương 18: Nói sự thật với Vu Phỉ

Lúc ăn cơm, mỗi khi Kiều Giác rối rắm muốn chuyển sang chủ đề này thì đều bị Vu Phỉ gạt đi.

Sau khi ăn xong thì Vu Phỉ lại đưa Kiều Giác đến công viên giải trí.

Kiều Giác cũng không xoắn xuýt gì nhiều, vừa nghĩ tới việc Đại Bảo Bối đề nghị cho cậu đi chơi công viên giải trí là cậu lại vui vẻ muốn nhảy từ nhà hàng đến công viên ngay lập tức.

Kiều Giác có chấp niệm rất lớn với công viên giải trí. Lúc học tiểu học các bạn nhỏ đều cho rằng việc được đi công viên giải trí là một việc rất đáng tự hào, chỉ cần được đi chơi ở công viên giải trí, khi trở lại trường kiểu gì cũng thu nhận được sự ước ao của các bạn nhỏ khác.

Kiều Giác cũng muốn, ba cậu đồng ý khi nào rảnh rỗi sẽ đưa cậu đi. Kiều Giác chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi ba mẹ ly hôn luôn.

Cậu ở cùng mẹ, mẹ lại bận làm việc, ngày nào cậu cũng gọi cho ba muốn ba đưa cậu đi chơi.

Ba cậu lúc nào cũng bảo ba bận, nên cậu vẫn chưa được đi lần nào.

Đến khi cậu lớn hơn một chút, chẳng còn ai cho rằng việc được đi công viên giải trí là một việc đáng tự hào nữa, việc này cũng không đáng để khoe ra, vậy nên cậu cũng không muốn đi nữa.

Nhưng trong lòng cậu vẫn vô cùng muốn đi!

Hôm nay Vu Phỉ dẫn cậu đi, cậu rất vui vẻ!

Chơi tàu lượn siêu tốc, chơi drop tower(1), chơi flying chair ride(2), bánh xe Ferris(3),... mấy trò này đều rất kích thích, cậu rất muốn chơi.

(1) Drop tower:



(2) Flying chair ride:

Waldameer Park 2011 - YouTube

(3) Bánh xe Ferris:

Ngói lợp cho Công viên Sun World Hạ Long Park

Sau khi đến công viên giải trí, Vu Phỉ mua hai vé vào.

Còn chưa vào cửa, tiếng la hét của người chơi đã truyền vào tai Kiều Giác.

Cậu chỉ vào tàu lượn siêu tốc đang chạy, kéo kéo tay áo Vu Phỉ: “Chúng ta xếp hàng chơi cái này đi.”

Vu Phỉ nhìn độ cao, bước chân không ngừng lại: “Em chơi, tôi ở dưới này nhìn em.”

Kiều Giác nghĩ một lúc, như kiểu bắt được khuyết điểm của anh, nói: “Đại Bảo Bối, anh sợ à?”

Vu Phỉ hé miệng muốn phủ định, Kiều Giác cười hì hì: “Anh Vu Phỉ sợ thì ở dưới nhìn em chơi là được.”

Vu Phỉ không phản bác, lúc lên phía trên Kiều Giác còn vẫy vẫy tay với Vu Phỉ.

Vu Phỉ vung tay đáp lại, trong lòng cảm thấy chua xót.

Mẹ Kiều Giác đã nói hết với anh.

Cậu mới nhỏ bằng nắm tay ba mẹ đã ly hôn, cậu ở cùng mẹ. Những đứa nhỏ khác đều được ba đưa đi chơi công viên, cậu chỉ có thể nghịch bùn với mấy đứa nhỏ bướng bỉnh.

Lớn hơn một chút, mãi cậu mới gặp được một thầy giáo nam đối xử cực kì tốt với mình, cậu lấy tất cả tình cảm dành cho ba đưa cho vị thầy giáo này.

Thầm mến, giả bệnh, viết nhật ký, quay lại hóa ra tất cả dịu dàng của thầy giáo Vật Lý đều là giả.

Đến khi trưởng thành, cho rằng toàn thế giới đều bỏ cậu, nghĩ không thông, tự sát.

Quá đáng thương.

Vậy nên sự mít ướt của cậu, chắc cũng là do thói quen khóc nhiều trước đây.

Thích làm nũng, cũng là muốn có được nhiều sự quan tâm hơn từ anh.

Vu Phỉ thở dài, sao trước đây anh không nghĩ tới.

Bạn trai nhỏ thiếu hụt tình thương của ba, vậy anh bù đắp lại là được đúng không?

Chỉ cần đến công viên giải trí cậu cũng có thể vui như vậy.

Kiều Giác bước xuống từ tàu lượn siêu tốc, cậu hơi choáng, đầu cũng không ổn lắm.

Vu Phỉ vừa đưa tay ra đã đỡ được Kiều Giác-vui-đến-ngất.

Kiều Giác ngã vào lồng ngực Vu Phỉ, đặt cằm lên vai anh, nói như đã được siêu thoát: “Quá kích thích! Đại Bảo Bối, may là anh không chơi. Bây giờ em chỉ muốn chơi mấy trò nhẹ nhàng thôi!”

Vu Phỉ hơi đau lòng, anh vỗ nhẹ lưng Kiều Giác, dịu dàng nói: “Em nghỉ một lúc rồi chơi tiếp nhé?”

Kiều Giác nói: “Em chỉ cần nghỉ một phút là có thể sống lại.”

Cậu dựa vào Vu Phỉ nghỉ một lúc, những người đi qua còn chưa kịp mắng hai người bọn họ ngược cẩu, cậu đã chạy chậm đến chỗ khác.

Vu Phỉ chơi rất nhiều trò với Kiều Giác, cậu hơi thắc mắc: “Đại Bảo Bối, chiều nay anh không cần đi làm à?”

Vu Phỉ vặn nắp bình nước trong tay đưa cho Kiều Giác: “Tôi không đi.”

Thật ra là phải đi, nhưng anh muốn bù một tuổi thơ vui vẻ cho Kiều Giác hơn.

Bên cạnh là vòng quay ngựa gỗ đang phát nhạc vui vẻ.

Các bạn nhỏ ha ha ha cười khanh khách.

Vu Phỉ chỉ chỉ vòng quay ngựa gỗ cách đó không xa: “Em muốn chơi cái kia không?”

Kiều Giác nhận bình nước rồi uống một ngụm lớn, cậu liếc nhìn trò chơi có rất nhiều bạn nhỏ chơi, lòng hơi bồn chồn.

Nhưng mà, mấy trò kia đều là trò của trẻ con.

Kiều Giác ngóng nhìn, Vu Phỉ chỉ cần liếc nhìn một cái là thấy rõ, em ấy lại nhớ lại tuổi thơ cô độc à?

Vu Phỉ bóp bóp khuôn mặt nhỏ của Kiều Giác, nói: “Tôi chơi cùng em.”

Mắt Kiều Giác sáng lên, kéo tay Vu Phỉ chạy về hướng đó.

Vòng quay ngựa gỗ quay rất chậm, Vu Phỉ theo sát đằng sau cậu.

Cậu chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy Vu Phỉ.

Kiều Giác quay đầu vui vẻ nói: “Anh Vu Phỉ, tại sao anh lại đưa em đến đây chơi?”

Vu Phỉ đưa tay chọc một cái vào  mũi Kiều Giác, ôn nhu nhìn cậu: “Tiểu Kiều hôm nay vui không?”

Kiều Giác gật đầu: “Vô cùng vui vẻ.”

Kiều Giác nhìn Vu Phỉ không chớp mắt.

Trong vòng quay ngựa gỗ chủ yếu là toàn trẻ con ngồi, Vu Phỉ bị đứa trẻ bên cạnh kéo kéo áo.

Vu Phỉ và Kiều Giác ngoái đầu lại.

Nhóc con tò mò nói: “Hai anh là người yêu à? Vậy hai anh có thể cùng nhau sinh em bé không? Mẹ nói với em là ba em sinh ra em.”

Mẹ nhóc lừa nhóc đấy!

Đàn ông không thể sinh em bé được!

Kiều Giác xoa xoa mặt đến đỏ cả lên, cậu véo má mình một cái, quyết định ném tình huống lúng túng này cho Vu Phỉ.

Nhạc của vòng quay ngựa gỗ hơi lớn, tiếng Vu Phỉ hơi nhỏ, ong ong, cậu chỉ nghe thấy tiếng kinh ngạc của nhóc con: “Anh thật lợi hại! Người yêu anh thật hạnh phúc!”

Hạnh phúc...

Mặt Kiều Giác nóng bừng, một lúc lâu vẫn không quay đầu đi chỗ khác. Vừa bước xuống vòng quay ngựa gỗ cậu đã vô cùng tò mò hỏi xem Vu Phỉ đã nói gì với bạn nhỏ.

Vu Phỉ sờ đầu Kiều Giác: “Cái này em không cần hiểu.”

? ? ? Tại sao? ? ?

Kiều Giác vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng Vu Phỉ lại chỉ vào trò xe đụng, hỏi cậu: “Em chơi cái kia không?”

Chơi!

Sau khi chơi xong Kiều Giác chẳng nghĩ được gì nữa, các trò trong công viên giải trí gần như cậu đã chơi hết rồi, nên bọn họ chuẩn bị đi về.

Nhưng Kiều Giác vẫn chưa muốn về, cậu lắc lắc cánh tay Vu Phỉ rồi nói: “Sau này chúng ta có tới đây chơi nữa không?”

Vu Phỉ nói: “Có thể.”

Yay, thật vui vẻ!

Sao hôm nay Đại Bảo Bối tốt vậy nè?

Cậu còn cho rằng phải dành cả ngày hôm nay để giải thích với Đại Bảo Bối.

Giải thích.

Cậu quên giải thích rồi.

Kiều Giác như cầm củ khoai nóng trên tay, cậu kéo cánh tay Vu Phỉ đang buông thõng, cúi đầu níu chân lại.

Vu Phỉ trìu mến sờ đầu Kiều Giác nói: “Vẫn chưa chơi đã à? Em không đói sao?”

Chơi thích hơn.

Nhưng vẫn đói bụng.

Kiều Giác ngẩng đầu nhìn Vu Phỉ: “Sao hôm nay Đại Bảo Bối lại đột nhiên dẫn em tới công viên giải trí vậy?”

! ! !

A a a a!

Sao mình không giải thích trực tiếp?

Cậu muốn tát mình một cái thật mạnh.

Kiều Giác tự nói trong lòng.

Cậu thở dài, cúi đầu.

Không thì cứ để Đại Bảo Bối hiểu lầm cậu, dù sao Đại Bảo Bối vẫn chưa nhớ ra cậu.

Chờ đến khi tình cảm của cậu với Đại Bảo Bối ổn định, cậu sẽ cho Đại Bảo Bối đọc nhật ký, cho Đại Bảo Bối một niềm vui bất ngờ, xong rồi “củi khô dễ cháy” với cậu.

Vu Phỉ xoa xoa đầu Kiều Giác, truyền hơi ấm đến da đầu cậu.

Da đầu Kiều Giác tê rần, cậu nghe được tiếng cười khẽ của Đại Bảo Bối.

Hình như cậu nghe nhầm rồi.

Đại Bảo Bối nói là, anh làm ba ba cũng được đó chứ?

? ? ? ?

Cậu nghe nhầm đúng không?

Kiều Giác chậm chạp ngẩng đầu lên.

Vu Phỉ mỉm cười từ ái.

Vốn dĩ cậu tưởng là Vu Phỉ ăn giấm, bởi cậu vì một người đàn ông già hết tự sát đến giả bị bệnh rồi cả viết nhật ký.

Nhưng nghĩ kĩ một chút, bây giờ Vu Phỉ chỉ biết cậu có “tiền án” luyến phụ. Vì sao lại luyến phụ, vì tuổi thơ thiếu hụt tình thương của cha. Nghĩ như vậy, chắc anh sẽ chỉ đau lòng bạn trai nhỏ mà thôi.

Chỉ khi Vu Phỉ biết Kiều Giác không luyến phụ anh mới đi ăn giấm được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét