Edit + Beta: Xiao Cao (Tiểu Thảo)
‘’Ông xem, tôi đã nói là không có chuyện gì rồi mà.’’ Hàn Cẩm mừng phát khóc, kích động nói: ‘’Ông còn cứng đầu không chịu chữa trị, còn nói là hết thuốc chữa, ông làm tôi sợ muốn chết ông biết không?’’
Trương Vĩ Khiêm nghĩ tới chuyện đó thì tự giận bản thân mình nóng nảy, ông hơi xấu hổ nói nhỏ: '‘Tôi cũng không biết, chẳng phải là nói tỷ lệ rất thấp à, vậy mà tôi cũng đụng trúng.'’
Hàn Cầm kéo lấy tay chồng, sợ hãi lo lắng mấy ngày qua không còn nữa, sắc mặt cũng tốt hơn. Trương Vĩ Khiêm vỗ nhẹ tay của vợ, ông nghĩ tới mà sợ, ông mới từ quỷ môn quan dạo một vòng rồi bước ra, trải qua chuyện này xong thì những gì trước kia nghĩ không thông thì giờ cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Quyền thế này kia, mặt mũi này kia, đều không quan trọng bằng khỏe mạnh sống sót đâu.
Mọi người đều đang chìm trong vui sướng, chỉ có Tiêu Tiên nghĩ tới chuyện vội hỏi: ‘’Lành tình thì có cần phải làm phẫu thuật gì không?’’
Anh hỏi một câu kéo lại toàn bộ sự chú ý của mọi người, tất cả đều im lặng chăm chú chờ bác sĩ trả lời.
‘’U lành cũng cần phải xem xét tình huống, khối u của ông hơi lớn, chúng tôi kiến nghị phẫu thuật để cắt bỏ, dù sao thân thể của ông cũng khỏe mạnh nên không cần lo lắng tới vấn đề hồi phục, nếu tuổi lớn hơn một chút nữa tôi sẽ không đề nghị như vậy. Nếu như không cắt bỏ tôi sợ rằng mọi người sau này sẽ lo lắng sợ hãi tình hình chuyển biến xấu.’’
Bác sĩ phân tích tình tình khối u rồi đưa ra kiến nghị cùng phác đồ điều trị, đương nhiên là không nói ra lời chắc chắn.
‘’Đương nhiên đây chỉ là kiến nghị do chúng tôi đưa ra, tôi cho rằng đây là phương pháp trị liệu tốt nhất đối với ông. Tuy nhiên, cụ thể còn cần do mọi người quyết định, còn tôi kiến nghị phẫu thuật cắt bỏ.’’
Có thể cắt bỏ được đương nhiên là tốt nhất, mọi người nhanh chóng hỏi han những thủ tục để làm giải phẫu, sau đó hẹn sáng ngày thứ hai sẽ thực hiện phẫu thuật.
Trước phẫu thuật không được ăn uống, thừa dịp thời gian còn sớm, Hàn Cầm trở về chỗ ở chuẩn bị đồ ăn cho chồng bổ sung dinh dưỡng. Nhà mẹ đẻ của bà có họ hàng ở trong thành phố, cách bệnh viện rất gần nên làm cơm mang tới cũng thuận tiện, từ ngày Trương Vĩ Khiêm nằm viện tới nay bà đều tự mình nấu cơm mang tới, sợ đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ.
Hàn Câm đi rồi Trương Mục và Tiêu Tiên nói chuyện với cha của cậu.
Không lâu sau y tá tới thông báo cần đóng thêm viện phí, Trương Mục liền vội vã đứng lên đi.
Chờ cậu trả xong viện phí trở lại đã thấy Tiêu Tiên cùng cha cậu đang nói chuyện rất vui vẻ thì cảm thấy kinh ngạc.
‘’Hai người đang nói chuyện gì thế?’’ Trương Mục cười hỏi.
Tiêu Tiên quay đầu cười với Trương Mục, ý tứ có chút sâu xa.
Trương Mục lạnh sống lưng, trực giác cảm thấy không ổn.
'’Tôi và bác trai đang nói tới chuyện gia đình con cái.’’ Tiêu Tiên giọng nói trầm thấp, ‘’Nghe bác trai nói, vợ của em rất thông minh hiểu chuyện, tình cảm của hai người cũng rất tốt. Tại sao chúng ta quen biết lâu như vậy mà tôi không nghe em nhắc tới việc em có vợ?’’
Trương Mục vô cùng chột dạ, cậu bị Tiêu Tiên nhìn chằm chằm tới mức chân hơi run lên.
Trương Vĩ Khiêm trách cứ: ‘’Đúng vậy, Tiêu Tiên nói quan hệ với con rất tốt, sao con có thể không nói với người ta chuyện lớn như vậy, thật là không hiểu chuyện.’’
Ông nói xong thì quay sang Tiêu Tiên: ‘’Thật ngại quá, Trương Mục là người như vậy, thiếu suy nghĩ, chỉ cần vừa ý mình là tốt rồi, cậu đừng để ý.’’
‘’Không có gì đâu bác trai.’’ Tiêu Tiên liếc mắt nhìn Trương Mục, nụ cười thong dong trấn định: ‘’Con không tha thứ cho cậu ấy thì ai tha thứ.’’
Trương Vĩ Khiêm dĩ nhiên sẽ không nghe ra ý trong lời nói của Tiêu Tiên, ông rất vui vẻ chuyện Trương Mục có một người bạn thân thế này, có chuyện còn có thể tới giúp đỡ một tay.
Trương Mục miễn cưỡng cười một cái, lấy điện thoại di động ra lén lút thành kính hối lỗi với Tiêu Tiên: ‘’Tiêu ca, em sai rồi.’’
Tiêu Tiên vừa cùng Trương Vĩ Khiêm nói chuyện vừa có thể phân tâm trả lời Trương Mục: ‘’Vợ của em là ai?’’
Trương Mục thái độ nhận sai cực kỳ tốt: ‘’Em, em là vợ của anh. Chồng à, em chẳng qua là bất đắc dĩ, anh tha thứ cho em đi, đừng giận em có được không?’’
Tiêu Tiên cười cười, không trả lời Trương Mục nữa, thế nhưng Trương Mục có thể cảm giác được chuyện này đã có thể tạm thời cho qua rồi.
Cậu thở phải nhẹ nhõm, để tránh khỏi việc cha cậu lại nhắc lại chuyện này cậu vội vàng nói sang chuyện khác.
Ấn tượng của Trương Vĩ Khiêm đối với Tiêu Tiên rất tốt, khen anh là một nhân tài, năng lực trác việt, còn nói nếu có cơ hội mời Tiêu Tiên tới nhà làm khách.
Tiêu Tiên cũng cười đồng ý.
Ba Trương không biết rằng Trương Mục mới vừa rồi còn tình chàng ý thiếp với người ta, còn gọi người ta chồng ơi, nếu không cũng không biết cảm tưởng của ông sẽ thế nào.
Hàn Cầm mang canh gà tới, còn mang thêm cho Trương Mục và Tiêu Tiên mỗi người một phần. Kể từ sau khi Trương Vĩ Khiêm biết mình không mắc bệnh ung thư thì tinh thần cùng khẩu vị đều rất tốt, ăn nhiều hơn.
Đêm đó Trương Mục không cãi lại được mẹ nên bị đuổi đi, bà nói chỉ cần bà ở lại đây chăm nom là đủ rồi, nói bọn họ về khách sạn ngủ một giấc, thời gian gần đây Trương Mục vì chuyện bệnh tình của cha cậu mà ngủ không ngon.
Ra khỏi bệnh viện sắc trời đã tối đen.
Tiêu Tiên lái xe tới khách sạn đã đặt trước, Trương Mục đã rất mệt mỏi, trở về phòng chỉ rửa qua mặt mũi rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Tiêu Tiên ngồi ở bên giường xoa mặt Trương Mục, phát hiện hai ngày nay cậu gầy đi rõ ràng thì rất đau lòng.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn Trương Mục một cái, đắp lại chăn rồi điều chỉnh ánh đèn phòng ngủ rồi mới đứng dậy đi tắm, tắm xong thì chuẩn bị vào thư phòng, lúc đi gấp gáp nên anh còn rất nhiều công việc chưa kịp xử lý xong.
Ngày thứ hai, Trương Mục bị đồng hồ báo thức đánh thức, mở mắt ra phát hiện Tiêu Tiên không ở trên giường. Cậu vẫn còn buồn ngủ, ngáp một cái rồi xuống giường đi tìm, thấy Tiêu Tiên tắt máy vi tính đứng lên xoay người. Tầm mắt hai người trực tiếp đối diện nhau.
‘’Tiêu ca, anh thức cả đêm?’’ Trương Mục sửng sốt.
Tiêu Tiên đi tới, trong mắt còn vẻ uể oải, cười nói: ‘’Có việc gấp cần nhanh chóng xử lý. Em dậy rồi à, tôi vừa định đi gọi em. Cha em cần phẫu thuật, chúng ta tới đó sớm một chút.’’
Trương Mục chân tay luống cuống, không biết phải làm thế nào cho phải: ‘’Anh bận quá thì không cần tới đâu…’’
‘’Tôi không sao.’’ Tiêu Tiên trịnh trọng nói: ‘’Em gặp chuyện không tốt, tôi cần phải ở bên cạnh em.’’
Trương Mục không phải kiểu người mít ướt mà lúc này cũng cảm thấy mũi cay cay.
Cậu ôm chặt lấy Tiêu Tiên, trong lòng cảm động tới rối tinh rối mù: '‘Tiêu ca, cám ơn anh, em rất yêu anh, anh muốn mạng của em em cũng sẽ cho anh.'’
'’Tôi lấy mạng của em làm gì?’’ Tiêu Tiên nghe thế thì buồn cười, cưng chiều xoa xoa đầu Trương Mục.
Trương Mục chôn đầu ở bả vai anh, âm thanh nghe buồn buồn: ‘'Em sợ kích thích tới cha em, ảnh hưởng tới bệnh tình của ông, chờ cha em khỏi bệnh rồi em sẽ trịnh trọng giới thiệu anh với họ.'’
Cậu đang giải thích chuyện người vợ giả kia với Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên suy nghĩ một chút rồi hỏi: ‘’Sao tôi cảm thấy hình tượng em nói với cha em rất quen?’’
Trương Mục buồn cười nói: ‘’Đương nhiên là quen, em chiếu theo anh để miêu tả mà.’’
‘’…Ai là vợ?’’
‘’Em.’’ Trương Mục không do dự chút nào, vòng tay ôm lấy eo Tiêu Tiên, cười tủm tỉm nói: ‘’Em là vợ của anh.'’
Trong mối quan hệ của cậu và Tiêu Tiên địa vị vẫn luôn rất rõ ràng.
Đối với việc Trương Mục làm nũng Tiêu Tiên chưa bao giờ có thể chống cự được, anh hôn Trương Mục rồi cười nói: '‘Nhanh đi rửa mặt, chúng ta phải đi bệnh viện.'’
'’Được.’’ Trương Mục cười đáp. Sau đó ôm lấy cổ Tiêu Tiên muốn kéo dài thêm nụ hôn mới ngất ngây mà đi rửa mặt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét