Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[SKLH] Chương 45

Edit: Yuanlan

Beta: A Meo

Sau khi thân thể khôi phục hoàn toàn thì Trương Mục vội vã bắt đầu kế hoạch rèn luyện cơ thể. Bây giờ cậu vẫn không thể hoạt động mạnh, phải kết hợp vận động nhẹ với ăn uống điều độ thì cậu mới có thể giảm béo được.

Lần giảm béo này Trương Mục tự cổ vũ chính mình. Cậu cố ý mua cân điện tử để nghiêm túc ghi chép cân nặng hàng ngày. Cách cậu quản lý vóc dáng của mình cũng nghiêm khắc đến nỗi Tiêu Tiên sợ rằng cậu sẽ bị đói chết. Dù rất lo lắng nhưng anh chỉ có thể bảo đầu bếp nấu nhiều món ngon, đầy đủ dinh dưỡng cho cậu, lại phải có thể cho cậu giảm béo.

Cân nặng của cậu được ghi trực tiếp sau khi hoàn thành bài tập, giảm xuống rất rõ ràng. Cậu cảm thấy nỗ lực của mình đã được đền đáp.

Trương Mục đang rất mong chờ tới lúc mình khôi phục lại vóc dáng ban đầu.

Mà hiện tại Trương Mục không thể luyện cơ bụng, nếu như đang tập mà động thai thì sẽ để lại vết sẹo, rất đau. Cậu chỉ có thể chờ tới lúc sinh xong rồi mới tính.

Cậu cũng không cố chấp bắt mình phải có được cơ bụng. Muốn sờ sờ cơ bụng thì cứ trực tiếp mò tới Tiêu Tiên là được.

Tiêu Tiên rất tự nhiên cho cậu sờ sờ cơ bụng của mình, đối với việc này cậu cảm thấy rất hài lòng.

Hiệu quả giảm béo của cậu rất rõ ràng, mà Phái Phái cũng khác hơn nhiều.

Phái Phái bây giờ đã mập ra, khuôn mặt tròn vo, đôi mắt long lanh tỏa sáng, bàn tay nhỏ nhỏ, lúc ôm vào cảm giác cực kì mềm mại.

Thậm chí Trương Mục còn có thể cảm giác được cậu với Phái Phái có quan hệ huyết thống. Cho dù đã có bảo mẫu thì cậu vẫn nóng lòng muốn đi chơi cùng Phái Phái.

Cậu với Tiêu Tiên, hai người cùng học chăm sóc Phái Phái. Nào là pha sữa bột, thay tã, ru ngủ,... Lúc đầu cả hai đều luống cuống tay chân, thay tã thế nào cũng không biết, sau một thời gian dài, hai người cuối cùng cũng thuần thục. Phái Phái vừa khóc, cậu và Tiêu Tiên đã có thể đoán ra ngay bé đói bụng hay mắc tiểu.

Bảo bảo rất ngoan, rất thích cười, cũng rất ít khi khóc nháo. Ngày nào cũng dính lấy Trương Mục, lúc bảo bảo khóc chỉ cần cậu tới ôm một cái là được rồi, có thử cả trăm lần đều như thế.

Trương Mục tất nhiên rất vui, nghĩ thầm không uổng công cậu đã cực khổ sinh bảo bảo ra.

Mỗi ngày lúc trời sắp tối, Trương Mục sẽ đến bên hồ đi dạo, mỗi lúc đi ra đều mồ hôi đầy người, rồi cậu sẽ chạy thật nhanh lên lầu tắm rửa, tới khi cả người thơm tho rồi thì thong thả đi lại ôm Phái Phái, chơi đùa với bé.

Phái Phái hai tháng tuổi, lúc Trương Mục ôm bé thì bé sẽ cười với cậu.

Bảo bảo nhỏ xương cốt vẫn còn rất yếu, lúc ôm rất mềm mại, ấm áp. Cậu và bé nhìn nhau, không hiểu sao cậu lại cảm thấy cả người đều mềm ra.

“Biết cười rồi sao?” Trương Mục nhẹ nhàng chọt chọt má Phái Phái, đùa bé: “Khi nào mới gọi baba được đây?” Phái Phái bị chọt má không những không tức giận mà còn cười vui vẻ hơn.

Tiêu Tiên vừa vào phòng thì đã thấy hai cha con vui đùa, trong lòng đều là cảm giác ấm áp, những uể oải trong lòng anh cũng rút hết đi.

“Tiêu ca, anh về rồi.” Trương Mục nhìn thấy Tiêu Tiên thì chào một tiếng, rồi lại quay sang chơi với bảo bảo.

Tiêu Tiên cởi áo khoác đưa cho bảo mẫu, đi tới ngồi xuống kế bên cậu, anh cũng muốn bế Phái Phái.

Trương Mục bế Phái Phái đưa vào lồng ngực của anh, cầm đồ chơi tiếp tục chơi với bé.

Đồ chơi đưa đến đâu thì mắt của bải bảo hướng đến đó, bận rộn tới không biết trời đất.

Tiêu Tiên cúi đầu nhìn đứa bé cực kì dễ thương ở trong tay, vui vẻ vỗ vỗ Trương Mục ra hiệu cậu đưa đồ chơi cho anh, sau đó cầm đồ cậu đưa chơi với Phái Phái.
Chơi được một lúc thì bảo mẫu đi tới, nhắc rằng đồ ăn đã nấu xong.

Hai người cùng đi đến bàn ăn, Tiêu Tiên giao lại Phái Phái cho dì Hứa để dì cho bảo bảo uống sữa.

Đang ăn cơm, Tiêu Tiên bỗng nhiên thương lượng với Trương Mục, nói rằng lúc bảo bảo được ba tháng tuổi thì anh muốn mọi người cùng trở về thành phố A.

Trương Mục ngẩn người, nhất thời không lên tiếng.

Cậu biết nếu đã ở chung với Tiêu Tiên thì đằng nào người nhà anh cũng sẽ biết chuyện. Nhưng biết là một chuyện, có muốn tách nhau ra hay không lại là một chuyện khác. Căn bản không thể so sánh với nhau.
Cậu khó nén được nỗi hoang mang, không biết đối mặt với cha mẹ của Tiêu Tiên như thế nào.

Cuộc gặp gỡ lần trước thực sự có chút xấu hổ…

“Không cần sợ, cũng không cần lo lắng.” Tiêu Tiên nhẹ nhàng nắm tay Trương Mục, nghiêm túc nói: “Có tôi đi cùng, sẽ không ai làm khó được em. Nếu em lo lắng thì chúng ta có thể trở về thành phố A trước, chờ em chuẩn bị sẵn sàng rồi gặp họ sau cũng được.”

Trương Mục “Ừ.” một tiếng, suy nghĩ một chút, nói: “Ít nhất phải chờ em giảm béo xong đã.”

Tiêu Tiên cười nói: “Được.”

Ăn cơm xong, dì Hứa tới nói Phái Phái ăn no đã ngủ rồi.

Trương Mục định đi xem bảo bảo, xuống lầu thì thấy Tiêu Tiên đang gọi điện thoại.

Có thể là không ai bắt nên anh đợi một lúc, chờ đến khi điên thoại tự động tắt máy.

Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Trương Mục anh cũng không che giấu gì. Vừa xoa xoa bàn tay của cậu vừa nói: “Gọi cho Gia Hữu.”
“Ồ.” Trương Mục ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiên, coi như cậu đối xử với Tiêu Gia Hữu vẫn rất lý trí, hỏi: “Hắn không nhận điện thoại sao?”

“Không.”

Việc này làm cậu rất ngạc nhiên…

Trương Mục thừa dịp Tiêu Tiên không chú ý, một bên thì lặng lẽ sờ sờ cơ bụng của anh, một bên lại nghĩ Tiêu Gia Hữu dám không tiếp điện thoại của cha hắn?

Tiêu Tiên đương nhiên thấy được động tác nhỏ của Trương Mục, nhưng khi đối diện với ánh mắt vô tội của cậu anh lại buồn cười, cảm giác bất đắc dĩ không nói lên lời.

Sau chín giờ tại thành phố, trận náo động, cuồng hoan cũng vừa mới bắt đầu…

Một chiếc xe hiệu Maybach giảm tốc độ, dừng lại ở sân club. Người nhân viên nhanh mắt thấy có xe thì tiến lên, mặt không giấu nổi nụ cười, cung kính nói: “Ngài Tiêu, ngài tới rồi, mời đi hướng này, Trần thiếu đang chờ ngài ở bên trong.”

Trời vừa vào thu nên nhiệt độ thấp hơn trước nhiều, đặc biệt là vào ban đêm, ra đường có cảm giác mát mẻ hẳn.

Tiêu Gia Hữu mặc áo da, cổ đeo dây chuyền, ngang eo có treo thêm sợi dây xích tinh tế, lúc bước đi sẽ có tiếng kêu leng keng vang vọng.

Hắn rất có phong cách đem chìa khóa xe vứt cho một người phục vụ để người nọ đi đỗ xe, còn hắn đi theo người phục vụ khác bước vào club.

“Ngài Tiêu, mời ngài đi lối này.”

Club áp dụng luật, các hội viên đều phải tuân theo. Người có thể đi vào đây không giàu thì cũng quý. Mà đã là hội viên thì sẽ được đối xử rất tốt, nhân viên sẽ cố gắng hết mức thỏa mãn tất cả nhu cầu của họ. Tiêu Gia Hữu cũng là một hội viên ở đây, tất nhiên club sẽ ưu tiên chăm sóc hắn.

Nhân viên hiểu luật lệ, chỉ đưa Tiêu Gia Hữu
tới phòng riêng rồi rời đi.

Hắn đẩy cửa đi vào thì thấy Trần Ngạn đang ôm một thiếu niên trong lòng. Triệu Vi Thừa với Tôn Khiên cũng không nhàn rỗi, cả hai đều ôm nữ nhân.

Vừa nhìn thấy Tiêu Gia Hữu Trần Ngạn đã đẩy thiếu niên kia ra.

“Sao đến trễ vậy?” Trần Ngạn nói: “Chờ anh lâu rồi.”

Tiêu Gia Hữu ngồi kế bên Trần Ngạn, giọng điệu vô vị: “Ông nội gọi tôi về nhà cũ ăn cơm, bọn họ hiện tại đang theo dõi tôi, nhìn chằm chằm tôi đây, tôi phải trốn ra ngoài mới tới được đây.”

Triệu Vi Thừa cũng ngồi xuống kế bọn hắn, cười nói: “Anh Tiêu, anh bây giờ quá ghê, em không được như anh đâu.”

Tôn Khiên giúp đỡ Tiêu Gia Hữu nói với Triệu Vi Thừa: “Cậu không sợ thì thôi, hay là cậu đi nói chuyện với bố vợ cậu đi?”

Đám người nghe vậy thì cười rộ lên, ai cũng biết Triệu Vi Thừa sợ nhất bố vợ của hắn. Hết cách rồi, ai bảo hắn cưới đại tiểu thư đó chứ.

Triệu Vi Thừa giận mà không dám nói gì, cúi đầu đổ đầy rượu vào ly.

Hắn là người có bối cảnh thấp nhất ở đây, vì hắn cưới vợ là đại tiểu thư nên mới có thể miễn cưỡng chen vào trong đám người này. Những người khác đều là phú nhị đại hàng thật giá thật.

Phú nhị đại cũng có nhiều cấp khác nhau, ví dụ như Tiêu Gia Hữu. Hắn là phú nhị đại được xếp ở đỉnh kim tự tháp, bởi vậy khi mới đến thì mọi người đều phải chào hỏi hắn.

Tiêu Gia Hữu chỉ cười cười không lên tiếng.
Trần Ngạn nịnh bợ nói: “Tiêu thiếu làm sao giống chúng ta được? Cha ruột của Tiêu thiếu là Tiêu Đổng, nếu nói về tài sản hay gia thế, ai hơn được Tiêu Đổng? Còn về Tiêu gia, Tiêu thiếu là con một, tất cả tài sản sau này đều là của anh ấy. Không giống chúng ta, công ti thì lớn nhưng còn phải phân cao thấp với người trong nhà, tranh đến vỡ đầu chảy máu.”

“Cái này cũng đúng.” Nói về tài sản thì Tôn Khiên rất ước ao: “Mới đây ba tôi vừa đem về một đứa con riêng, tôi sầu chết rồi.”

Tiêu Gia Hữu cũng không còn cảm giác vui sướng, than thở: “Tôi cũng rất sầu, từ đây đến kì thực tập còn rất lâu, mà ông nội tôi lại thuyết phục tôi vào công ti, nói phải học thêm nhiều điều để tương lai dễ tiếp nhận công ti hơn. Tôi học nghành máy tính, ông nội vì chuyện này mà mắng tôi, tôi cũng hết cách.”

Ông Tiêu mở công ti bất động sản, ngay từ đầu đã muốn Tiêu Tiên tiếp nhận công ti. Ai ngờ Tiêu Tiên khăng khăng một muốn học máy tính, còn vượt qua cả ông.

Mặc dù không nói nhưng thật sự ông rất sầu, không biết ai mới thừa kế công ti của ông được đây. Ông còn nghĩ nếu Tiêu Tiên sinh thêm cho ông thật nhiều cháu nội thì tốt biết mấy.

Triệu Vi Thừa nói: “Hạn hạn tử lạo lạo tử (*), em cũng muốn có người tranh giành chức người thừa kế với em.”

Hạn hạn tử lạo lạo tử (*) 旱的旱死涝的涝死  : chỗ thì hạn hán chỗ thì ngập nước, như ‘người thì dư dả người thì thiếu thốn’ở đây có nghĩa là Triệu Vi Thừa muốn có người tranh giành với mình nhưng lại không có, còn những người khác thì có người tranh giành với người ta mặc dù người ta không muốn

Trần Ngạn cười nói: “Mày nằm mơ đi.”
Tôn Khiên suy nghĩ một chút, nhắc nhở: “Anh Tiêu, em xin phép nói câu này. Ba anh bây giờ chỉ có một mình anh, nhưng ba anh còn trẻ, không chừng sau này sẽ đem một người mẹ kế về cho anh, sinh một em trai, một em gái cho anh, anh vẫn là nên đề phòng một chút.”

Vừa nhắc đến mẹ kế Tiêu Gia Hữu lại nhớ tới Trương Mục. Hắn làm gì có mẹ kế, hắn chỉ có một người cha kế mà thôi.

Anh ấy có thể sinh em trai cho mình sao?
Tiêu Gia Hữu giọng điệu khinh thường nói: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn. Sẽ không có chuyện tôi có thêm em trai hay em gái gì đâu.”

Trần Ngạn vốn định tìm thêm vài người bạn của mình lại đây chào Tiêu Gia Hữu nhưng lại bị hắn từ chối. Tự nhiên lại nhớ tới Trương Mục, tâm tình hắn hiện tại rất tệ.
Hắn thực sự đã rất lâu không gặp Trương Mục rồi, hình như đã hơn một năm chăng? không biết anh ấy đang ở đâu.

Lúc đầu hắn muốn tìm người điều tra, nhưng người hắn muốn tìm hiểu lại là người của ba hắn. Vì kiêng kỵ điểm ấy nên hắn vẫn không dám làm gì.

Hắn có thể biết được Trương Mục vẫn còn liên hệ với ba hắn, thậm chí ba hắn còn không thèm che giấu cơ mà.

Hắn nhíu mày, lúc theo đuổi Trương Mục hắn cũng không thể nào ngờ được có ngày Trương Mục lại trở thành ba kế của mình.
Hơn nữa, trong nhiều tháng qua hắn vẫn không thể quên đi những ký ức liên quan đến Trương Mục. Thậm chí hắn còn nhớ lại Trương Mục đã từng đối xử tốt như thế nào với mình.

Trương Mục có thể cho hắn thứ Lâm Thần không thể cho.

Hắn nhớ Trương Mục, hắn biết mình vẫn còn yêu anh ấy, hóa ra là hắn bị che mắt ngay từ đầu.

Nhưng hắn biết mình không còn cơ hội, hắn đã mất đi Trương Mục vĩnh viễn.

Lòng hắn đau như cắt, có khi hắn còn không muốn sống tiếp, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.

“Đến, em mời ngài.” Trần ngạn kính rượu Tiêu Gia Hữu.

Tiêu Gia Hữu uống say rồi, còn hoa mắt.
Trần Ngạn vỗ vai hắn, nói: “Anh Tiêu, em có chuyện muốn nhờ anh.”

Tiêu Gia Hữu hỏi: “Chuyện gì?”

“Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ đối với anh.” Trần Ngạn ngồi lại gần Tiêu Gia Hữu, thấp giọng nói: “Em gần đây có thích một người…”

Lâm Thần nghe điện thoại, khi tới đón Tiêu Gia Hữu đã uống đến say mèm, hắn tất nhiên không thể nhận được cuộc điện thoại của ba hắn.

Nếu hắn biết hắn nhận được cuộc gọi đó chắc hắn đã sợ tới mức nhảy dựng lên luôn rồi.

Lâm Thần mang khẩu trang, sợ bị mọi người nhận ra. Hắn nhíu chặt lông mày, khó nén được cảm xúc ghét bỏ trong lòng.

Trần Ngạn cười nhìn Lâm Thần, nói: “Làm phiền cậu chiếu cố Tiêu thiếu.” Hắn vừa nói vừa táy máy tay chân vỗ vỗ vai Lâm Thần.
Lâm Thần nghiêng người né tránh bàn tay của Trần Ngạn, cố nén cảm xúc không kiên nhẫn: “Tạm biệt.”

Trần Ngạn cười nhạo: “Giả bộ cái gì? Làm như Tiêu Gia Hữu không biết cậu là loại người như thế nào.”

Lâm Thần không thèm nói nhiều với hắn, dìu Tiêu Gia Hữu vào trong xe rồi nhanh chóng lái xe chạy đi.

Đến Lộc Cảng, Lâm Thần đỡ Tiêu Gia Hữu lên lầu, hắn và Tiêu Gia Hữu thân hình không khác nhau bao nhiêu. Mà Tiêu Gia Hữu đã uống say mèm, cả người nặng trịch, xém tí nữa hắn đã không dìu nổi.

Lảo đảo đỡ Tiêu Gia Hữu nằm lên giường, Lâm Thần thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Gia Hữu giờ đã say khướt, mùi rượu trong phòng nồng nặc. Lâm Thần xoa xoa mi tâm, hắn có chút mệt mỏi. Hiện tại sự kiên nhẫn của hắn đối với Tiêu Gia Hữu gần như đã cạn.

Hắn vừa thở dài một hơi, điện thoại di động đã ngay lập tức vang lên.

Là tin nhắn của người đầu tư bộ phim của hắn.

Lâm Thần không thể không trả lời lại, càng không thể thất lễ. Hắn nhíu mày, cực kì khó chịu. Phải đợi một lúc lâu để điều chỉnh cảm xúc, nụ cười mới lại treo trên mặt hắn. Hắn cố điều chỉnh lại giọng nói ôn nhu của mình.

Bỗng nhiên Tiêu Gia Hữu trên giường có động tĩnh.

Lâm Thần sợ hết hồn, quay đầu lại thấy Tiêu Gia Hữu vẫn chưa tỉnh mới an tâm hơn.
Lâm Thần đứng lên chuẩn bị đi tắm. Hắn mới từ trường quay trở về đã vội vàng đi đón Tiêu Gia Hữu, bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ.

Nhưng khi hắn chuẩn bị đi thì Tiêu Gia Hữu lại đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy hắn từ sau lưng.

Lâm Thần nhất thời bất động, hắn không biết Tiêu Gia Hữu đã tỉnh rồi hay vẫn chưa.
“Gia Hữu?” Lâm Thần thử nhỏ giọng kêu tên hắn.

Tiêu Gia Hữu nằm áp sát vào lưng Lâm Thần, hắn giống như không nghe, cũng giống như đang ngủ.

Lâm Thần cúi đầu muốn gạt tay hắn ra, hình như động tác này làm kinh động đến Tiêu Gia Hữu, hắn đột nhiên dùng sức siết chặt Lâm Thần.

“Đừng đi!” Tiêu Gia Hữu siết chặt Lâm Thần, âm thanh run rẩy hoảng loạn: “Anh đừng đi! Em sai rồi, em biết sai rồi! Là em có lỗi với anh, em yêu anh, rất yêu, cực kì yêu! Tha thứ cho em, cho em một cơ hội, được không?”
“Em sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ thay đổi! Anh nói gì em cũng nghe! Là em quá ngu, không biết mình đã yêu anh, em không hề ghét anh, chưa bao giờ! Em tới tìm phiền toái cho anh là bởi vì anh không để ý tới em, chỉ như vậy anh mới có thể nhìn em!…”

Lâm Thần trầm mặc rất lâu, dù Tiêu Gia Hữu không nhắc người kia là ai nhưng hắn biết, những câu kia không phải nói với hắn.

“Hiện tại mới hối hận thì làm được gì?” Lâm Thần cúi đầu nhìn Tiêu Gia Hữu.

Tiêu Gia Hữu vẫn ôm chặt Lâm Thần, hắn thật sự đã rất say, hoàn toàn nhìn Lâm Thần thành một người khác, lẩm bẩm nói: “… A Mục.”

Lâm Thần gỡ từng ngón tay đang siết chặt của Tiêu Gia Hữu ra, cảm thấy thực hoang đường.

Nhưng Tiêu Gia Hữu lại không muốn buông tay, hắn ra sức phản kháng, muốn ôm chặt Lâm Thần. Nhưng hắn đã say rồi, càng giãy dụa càng không có sức lực, hắn cũng không tỉnh táo bằng Lâm Thần.

“A Mục, anh cho em ôm một chút đi, chỉ một chút thôi.” Tiêu Gia Hữu cảm thấy chính mình không ôm được hắn nữa, giọng nói tràn đầy sợ hãi, hắn cầu xin, nhưng rồi cũng không thể ôm được Lâm Thần.

Lâm Thần cũng không hề rủ lòng thương mà cương quyết đẩy tay Tiêu Gia Hữu ra. Không thèm để ý đến hắn đang cầu xin cuồng loạn, cau mày đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, còn không ngại mà còn tiện tay đem của phòng đóng lại.

Hắn vừa đi ra thì màn hình điện thoại di động đã sáng lên giống như lúc nãy.

Lâm Thần cầm điện thoại di động ngồi trên ghế salông ở phòng khách nghiêm túc trả lời tin nhắn.

1 nhận xét:

  1. Quả báo nhãn tiền, tra công bắt đầu tự vả:))

    Trả lờiXóa