Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[SKLH] Chương 34

Edit: Thiên Trường

Beta: LinYuan, Aimée

Vừa gặp lại Tiêu Tiên, tâm tình Trương Mục liền thấp thỏm, bất an. Cậu còn nghĩ buổi tối sẽ mất ngủ, nào ngờ lại ngủ rất sâu.

Hôm sau, Trương Mục thức dậy từ sớm, rời giường hoàn thành tất cả các bức tranh cần giao, sau khi vẽ xong xuống lầu chuẩn bị ăn cơm.

Weibo trước đây của cậu đã bị vô hiệu hóa, may mắn là cậu đã sớm đăng ký một cái mới, chủ yếu là nhận đơn hàng vẽ tranh minh hoạ, thỉnh thoảng cảm xúc bùng nổ cũng vẽ thêm một ít truyện tranh làm phúc lợi cho fan.

Cậu thường vẽ hoạt hình, vẽ truyện tranh, chủ đề đều là những chuyện cũ của con người cùng động vật, dùng sắc màu ấm áp làm chủ đạo. Chuyện cũ ấm áp, họa phong tốt đẹp, Trương Mục vẽ truyện tranh nhận được lượng lớn bình luận cùng chia sẻ, giúp cậu tăng lên rất nhiều fan, chậm rãi tiếp cận càng lúc càng nhiều người.

Đương nhiên, Trương Mục cũng rất có nguyên tắc, cậu không theo đuổi số lượng để đạt được lợi ích, chỉ ưu tiên vào chất lượng sản phẩm, số đơn hàng nhận mỗi ngày cũng rất ít.

Vật gì càng ít càng khiến người ta khao khát muốn có, hành động này của cậu chẳng những không khiến người khác chán ghét mà còn hấp dẫn càng nhiều người chen chúc tới đặt hàng hơn.

Cậu chỉ mới tạo weibo mấy tháng fan đã nhanh chóng tăng lên đến mấy nghìn người.

Trước khi xuống lầu ăn cơm, Trương Mục thay đồ ngủ bằng một chiếc áo phông rộng rãi, quần cũng chọn cái khá thoải mái. Mặc dù bụng cậu lúc này nhỏ hơn bình thường nhưng không biết tại sao cậu lại cảm thấy nó còn tròn hơn trước.

Thời điểm thay quần áo, Trương Mục xoa xoa cái bụng mềm mại của mình, tâm trạng có chút phiền muộn, không biết phải cần bao nhiêu thể lực mới có thể đem chiếc bụng tròn tròn mềm mại này chuyển thành cơ bụng như trước kia.

Cậu xuống lầu đến nhà bếp. Cả cậu lẫn Khương Bằng đều không biết nấu cơm, tối đa chỉ có thể nấu một tô mì ăn tạm, nên ba bữa của Trương Mục đều mời người nấu, có chay có mặn, dinh dưỡng cân đối, bảo đảm đứa nhỏ đủ dinh dưỡng lớn lên.

Dì tới làm cơm mỗi ngày không nói gì nhiều, nấu cơm xong nhanh chóng rời đi, không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của Trương Mục.

Hôm nay dì đã chuẩn bị tiểu long bao, trứng gà với sữa bò nóng.

Trương Mục vừa ngửi được hương vị liền thèm ăn, nhanh chóng ngồi vào bàn, cầm đũa lên chuẩn bị dùng thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu ngậm ngùi buông đũa xuống, đến mở cửa mở thì phát hiện người đứng bên ngoài là Tiêu Tiên.

Bề ngoài của Trương Mục lúc này chưa chỉnh tề, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng đóng cửa lại, không để Tiêu Tiên phát hiện lại nghi ngờ nhiều hơn.

Tiêu Tiên nhanh chóng chặn suy nghĩ của cậu, không cho cậu đóng cửa: "Em không hoan nghênh tôi sao?" Tiêu Tiên hỏi.

Trương Mục đành để anh vào nhà, dường như vô tình đỡ đỡ bụng, cười nói: "Sao có thể, là do em vẫn chưa chuẩn bị gì."

"Thấy tôi cần chuẩn bị cái gì?" Tiêu Tiên nghiêm túc nhìn Trương Mục: "Bộ dạng gì của em mà tôi chưa từng thấy?"

Trương Mục: "..." Cậu hoài nghi Tiêu Tiên đang cố ý trêu đùa nhưng không có chứng cứ.

Tiêu Tiên giơ lồng giữ nhiệt trong tay: "Tôi nghĩ có thể em chưa ăn sáng nên đem đến ăn với em."

Anh vừa nói vừa mở lồng giữ nhiệt, một cỗ hương thơm kích thích người thèm ăn tỏa ra làm Trương Mục chậm rãi nuốt nước bọt.

Tiêu Tiên tự nhiên ngồi xuống bàn, bữa sáng anh mang đến rất phong phú, có tiểu long bao, bánh mì cùng sữa bò. Anh gắp một cái tiểu long bao cho vào miệng mới chợt nhớ tới Trương Mục đang ngồi bên cạnh, liền mời cậu: "Mùi vị không tệ lắm, em muốn nếm thử không?"

Trương Mục mặc dù rất muốn từ chối nhưng nhìn đến tiểu long bao nhỏ nhắn, tinh xảo trước mắt kia lại không kiềm được gật gật đầu. Cậu gắp một cái tiểu long bao nho nhỏ, bề ngoài như trứng gà đã lột vỏ, nhẹ nhàng cắn xuống, nước thịt tràn ra miệng, răng môi vẫn còn lưu lại hương vị tuyệt vời kia.

Trương Mục ăn xong càng thèm hơn. Những món lúc nãy trông mỹ vị thế nào, mang so sánh cùng món Tiêu Tiên mang tới chợt thấy chúng nhạt nhẽo như nước ốc.

"Ăn ngon không?" Giọng Tiêu Tiên mang theo ý cười.

Trương Mục vội vã gật đầu, kích động: "Ngon lắm. Anh ở đâu mua? Em cũng muốn đến đó mua."

Tiêu Tiên lắc đầu, có chút tiếc nuối: "Là một vị bếp trưởng làm, tôi sợ em không mời nổi đâu."

Trương Mục cũng không kinh sợ, chỉ có chút thất vọng, nếu Tiêu Tiên tìm bếp trưởng cậu chắc chắn sẽ không mời nổi.

"Hay là, nếu em muốn ăn cái gì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại cho vị bếp trưởng kia." Tiêu Tiên đề nghị.

Trương Mục do dự: "Có làm phiền anh không?"

"Không sao." Tiêu Tiên nói: "Tôi cũng phải ăn, chỉ thuận tiện thêm phần của em thôi."

Mùi vị của món này quá ngon, cái gì cẩn thận cái gì đề phòng, đều bị Trương Mục nhất thời bị quăng đi mất, gật đầu: "Được."

"Trước khi tới tôi đã ăn sáng rồi, phần còn lại em muốn ăn không?" Tiêu Tiên đẩy phần còn lại đến trước mặt Trương Mục.

Trương Mục hai mắt sáng rực: "Anh thật sự không ăn sao?"

Tiêu Tiên gật đầu. Trương Mục không khách khí nhanh chóng ăn sạch điểm tâm Tiêu Tiên mang đến, ngay cả sữa bò cũng không quên uống. Trù nghệ của vị bếp trưởng kia thật sự quá tuyệt, cho dù chỉ là sữa bò cũng có sự khác biệt, đem đến một hương vị thuần hậu, ngon miệng.

Cậu ăn đến thỏa mãn, tâm tình buông lỏng cảnh giác đối với Tiêu Tiên, để anh tùy ý đánh giá căn biệt thự.

"Em ở cùng Khương Bằng?" Tiêu Tiên nhìn thấy quần áo của Khương Bằng.

Trương Mục không còn đề phòng anh như trước, lười biếng trả lời: "Vâng, đây là biệt thự của giáo sư cậu ta, tụi em chỉ ở nhờ thôi."

"Quan hệ của em với cậu ta rất tốt?"

"Vâng, rất tốt, trước đây tụi em là bạn học."

Tiêu Tiên dừng một chút, lại hỏi: "Cậu ta thích em?"

"A?" Trương Mục thoáng sửng sốt rồi cười rộ lên: "Sao có khả năng chứ, anh đừng nói lung tung, tụi em chỉ ở chung nhà thôi, cậu ta đã có bạn gái rồi."

Cậu thì không sao nhưng không thể phá hủy danh dự của Khương Bằng, phá hủy tình cảm của cậu ta cùng bạn gái. Lúc đó, cậu sẽ là tội nhân mất.

Thẳng nam sao? Tiêu Tiên yên tâm, khóe môi chậm rãi cong lên.

Trương Mục nằm trên ghế sofa hưởng thụ cảm giác thỏa mãn.

Tiêu Tiên nhìn xung quanh phát hiện phía chân tường có đặt mấy cái rương lớn, anh không phải người có tính tò mò nhưng lại bị cái vali kia gợi lên hiếu kỳ, nhịn không được đến nhìn một chút.

Vali không đóng chặt, chỉ khép hờ nên khi Tiêu Tiên đi tới liền nhìn thấy một cái nôi nhỏ cùng mấy món đồ chơi dành cho trẻ con, ngoài ra còn có rất nhiều quần áo.

Tiêu Tiên trong nháy mắt ngây ngẩn. Bạn gái Khương Bằng không ở đây nên những cái này nhất định không phải cậu ta mua. Còn Trương Mục mua nhiều vật phẩm cho trẻ con như vậy để làm gì? Em ấy đang muốn làm cái gì? Chuẩn bị chuyện gì?

Tiêu Tiên ngạc nhiên, nghi ngờ hồi hộp, anh mơ hồ cảm thấy đang cách chân tướng sự việc gần thêm một bước.

Trương Mục thấy Tiêu Tiên đang mở vali ra xem mới chợt nhớ đến đồ vật nằm trong đó, cậu liền ngồi dậy, trong lòng thấp thỏm, cảm thấy mọi chuyện không ổn.

Đó là những vật phẩm chuyển phát nhanh vừa giao tới cho con trai cậu chưa kịp thu dọn. Tiêu Tiên có thể nhận ra vấn đề không?

"Đó là..." Trương Mục vội vã muốn giải thích, chưa nghĩ ra lý do hợp lý thì bị Tiêu Tiên quay đầu nhìn chằm chằm, đột nhiên thông suốt: "Là đồ vật để em vẽ."

Tìm được lý do vô cùng chính đáng, biểu tình Trương Mục càng thêm kiên định: "Ừm, là đồ dùng cho công việc thôi. Gần đây em nhận một đơn lớn muốn vẽ những chuyện hằng ngày của trẻ con, những món đồ này giúp em tìm được rất nhiều cảm xúc."

Cậu nói xong, đối diện với ánh nhìn đầy áp lực của Tiêu Tiên cũng không tỏ ra kinh hãi.

Tiêu Tiên buồn cười: "Nếu tôi không đoán sai bấy nhiêu đây chỉ là một phần đi, em mua nhiều đồ như vậy chỉ vì muốn tìm cảm xúc vẽ thôi sao? Lại chọn toàn hàng hiệu? Những bức em vẽ đủ để mua chúng sao?"

Những đồ dùng cho trẻ sơ sinh ở đây gộp lại cũng phải đến mấy nghìn.

Trương Mục nghe vậy liền có chút tức giận, Tiêu Tiên đang nghi ngờ năng lực của cậu sao? Coi thường cậu?

Cậu ‘cây ngay không sợ chết đứng’ phản bác: "Cái gì gọi là mua không nổi? Giá trị bản thân hiện tại của em rất cao có được không, hơn nữa một bức em vẽ ít nhất cũng năm trăm, tranh minh hoạ giá cao hơn một nghìn, anh nói em mua không nổi là có ý gì?"

"Vậy em vẽ một nghìn tấm đi tìm cảm xúc thế này một nghìn lần, em thấy có hợp lý không?" Tiêu Tiên chỉ ra trọng điểm.

Trương Mục nhất thời á khẩu*, sao cậu không phát hiện trong lời nói của Tiêu Tiên có chủ ý khác? Thật sự quá âm hiểm, quá đáng sợ.

Sắc mặt Trương Mục trở nên trắng bệch, Tiêu Tiên cuối cùng có chút lương tâm, buông tha cho cậu.

Hai người tâm sự vài câu rồi Tiêu Tiên bị Trương Mục thẹn quá hóa giận đuổi về.  Cậu hoài nghi Tiêu Tiên đến đây để đả kích cậu.

Tiêu Tiên bị mời ra khỏi biệt thự tâm tình cũng rất tốt, dáng người Trương Mục không giấu được cộng thêm đồ dùng của trẻ sơ sinh, dường như anh đã nhìn thấy chân tướng rồi. Anh ngồi trên xe gọi điện cho Lương Kiều kêu hắn điều tra chuyện sau khi Trương Mục đến tỉnh G.

Lương Kiều hỏi: "Sư phụ muốn điều tra Trương Mục cùng Khương Bằng sao?"

Tuy rằng hắn rất thích xem các tình huống cẩu huyết nhưng nghĩ tới kết cục của Trương Mục, không nhịn được đồng tình với cậu, suy nghĩ một chút liền khuyên nhủ: "Sư phụ, tôi cảm thấy chúng ta nên nghĩ thoáng một chút, tuy Trương Mục đã nhanh chóng tìm người mới, như vậy không tốt, nhưng dù sao chia tay người xong cậu ta mới đi tìm, cũng không phạm sai lầm gì, người đừng tìm cậu ta gây sự nữa, chúng ta nên hướng về tương lai, lời kia nói như nào... ‘Không có cái cây đó, bạn vẫn có cả khu rừng’."

Tiêu Tiên im lặng, đôi khi anh cũng hoài nghi, không biết do Lương Kiều không có não hay do tất cả thông minh của hắn đều dồn vào lập trình cả rồi: "Ai nói tôi muốn tìm bọn họ gây sự?"

"Ừm... Không phải?"

"Khương Bằng đã có bạn gái."

Lương Kiều kinh ngạc: "Vậy bọn họ không phải cùng nhau?"

"Không phải."

"Có thật không? Vậy tại sao bọn họ lại ở chung..."

Tiêu Tiên trực tiếp ngắt lời hắn: "Cậu hỏi thêm một câu nữa tiền thưởng tháng này liền bị trừ hết."

Lương Kiều quyết đoán ngậm miệng. Tiêu Tiên nói tiếp: "Trừ chuyện sau khi em ấy đến tỉnh G, cậu điều tra thêm nguyên nhân vì sao em ấy lại rời đi, cả bệnh viện em ấy từng đến khám là vì lí do gì? Ai xem bệnh cho em ấy? Một khi tra được, lập tức thông báo cho tôi."

Lương Kiều không dám phí lời, nghiêm túc nói câu "Dạ được", trực tiếp làm việc.

‘Thai Nhai du hí’ là một game rất nổi dưới trướng Tiêu Đằng. Chủ tịch Tiêu Đằng đích thân đến kiểm tra, trong phòng họp, thần kinh của những người có chức có quyền trong công ty đều căng thẳng, dường như đã bày trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Tiêu Tiên bay đến tỉnh G để xử lý vấn đề công ty đã báo lên. Đây là trò chơi mới Tiêu Đằng chuẩn bị cho ra mắt, kỳ vọng vào nó rất cao, tất cả kế hoạch tuyên truyền đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn trò chơi này chắc chắn sẽ đại bạo.

Đây cũng chính là nguyên nhân Tiêu Tiên lựa chọn đích thân đến, dù sao trực giác của anh tương đối nhạy cảm.

Bộ phận kỹ thuật trong công ty Thanh Nhai nhanh chóng trình bày rõ từng phần, đồng thời cũng báo lại bug của game. Tiêu Tiên nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng hỏi thêm vài câu, thư ký bên cạnh nhanh chóng ghi chép nội dung cuộc hội nghị.

Đột nhiên vào lúc này, điện thoại của anh sáng lên, là Lương Kiều gọi tới. Tiêu Tiên cúp điện thoại, Lương Kiều liền gửi tin nhắn thoại đến: "Sư phụ, tôi đã điều tra chuyện của Trương Mục."

Tiêu Tiên cảm thấy âm thanh bên tai càng lúc càng thấp và xa vời hơn. Trong đầu anh liên tục lặp lại lời nói của Lương Kiều.

Tiêu Tiên đứng lên, ra hiệu thư ký tạm dừng hội nghị, sau đó cầm lấy điện thoại rời đi.

"Nói." Anh gọi cho Lương Kiều, lời ít ý nhiều hỏi lại.

Lương Kiều còn băn khoăn chuyện tiền thưởng, không dám phí lời, nhanh chóng báo cáo: "Sư phụ, tôi tra được sau khi Trương Mục đến tỉnh G liền đến bệnh viện nhân dân tìm Lâm Uất Sâm, biệt thự cậu ta ở cũng là của giáo sư Lâm. Trước khi rời thành phố A Trương Mục vì có triệu chứng buồn nôn cùng kén ăn đã đến bệnh viện, người làm kiểm tra cho hắn là Khương Bằng, trùng hợp hơn Khương Bằng là học trò của giáo sư Lâm. Bệnh tình của Trương Mục được bảo mật tuyệt đối, chỉ tiếp xúc một mình giáo sư Lâm. Tôi còn tra được, mỗi tháng cậu ta đều đến bệnh viện khám với giáo sư Lâm, trong lúc đó tất cả các bác sĩ y tá khác đều phải rời đi, mà giáo sư Lâm cùng Khương Bằng đều là bác sĩ khoa sản."

Bác sĩ khoa sản? Trương Mục tìm bác sĩ khoa sản nhiều lần để khám cái gì cơ?

Đáp án dường như đã hiện rõ trước mắt anh.

Lương Kiều vẫn còn tiếp tục nói chuyện: "Sư phụ, người nói chuyện này có kì lạ không? Trương Mục vốn là đàn ông đến khoa sản làm gì? Chẳng lẽ cậu ta mang thai?"

Hắn nói rất thoải mái nhưng nội tâm Tiêu Tiên lại cực kì chấn động, dù lúc trước đã mơ hồ đoán được anh vẫn không giấu được kích động vui mừng.  Thứ lúc trước trong bụng Trương Mục đạp anh chính là con của anh?

Nghĩ tới đây, hô hấp Tiêu Tiên trở nên dồn dập, tay cầm điện thoại cũng phát run.


Chú thích:

[1] Tiểu long bao

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét