Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 13

Edit: Xiao Cao (Tiểu Thảo)

Beta: Tiểu Fú

Chỉ vì một câu nói của Phàn Uyên mà Cố Dương bị dọa tới mức trở về nhà trằn trọc suốt một đêm không thể ngủ.

Ngày hôm sau Cố Dương tới trường trước tiên đi tìm cô chủ nhiệm để giải thích việc mình nghỉ học hôm trước thì được thông báo rằng Phàn Uyên đã gọi điện báo trước rồi.

Cô Trác nhìn Cố Dương ý vị sâu xa: ‘’Tôi biết em không thích học tập cho nên cũng không muốn nhiều lời chuyện đó em biết chứ? Nhưng em cũng đừng nên hở một chút là gây phiền phức cho Phàn Uyên, em xem lúc em bị bệnh Phàn Uyên đang trong tiết học cũng quan tâm tới em, đừng lấy oán trả ơn.’’

Cố Dương gật đầu đồng ý mười phần, trong lòng còn thầm nghĩ.

Mình không hề muốn lấy oán trả ơn nha, mình còn muốn lấy thân báo đáp đó!

Cô Trác thấy Cố Dương hiếm khi nghe lời, sợ mình nói nhiều sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu nên đang định an ủi vài câu thì phía cửa đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi.

Phàn Uyên đến văn phòng để nộp bài tập của lớp thì bị Mạnh Quân Nhàn nhào tới đụng vào làm mấy quyển bài tập rơi xuống đất.

Hiện tại Phàn Uyên đang cúi xuống nhặt sách bài tập, Mạnh Quân Nhàn cũng ngồi xổm xuống nhặt giúp hắn.

Cô ta nhặt lên một quyển rồi ngẩng đầu muốn đưa cho Phàn Uyên lại nhìn thấy trên xương quai xanh đang lộ ra của Phàn Uyên có một dấu răng màu hồng hồng. Động tác đưa sách của Mạnh Quân Nhàn cứng đờ, Phàn Uyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái rồi cầm sách đi vào phòng giáo viên.

Giáo viên chủ nhiệm của khối 12 làm việc chung tại một phòng lớn để tiện giao lưu trao đổi các vấn đề.

Phàn Uyên đem chồng bài tập nộp cho giáo viên vật lý rồi đứng luôn trước mặt của Trác Uyển, ngay bên cạnh Cố Dương.

Cô Trác hết sức ngạc nhiên mà nhìn lớp trưởng lớp mình, mờ mịt hỏi: ‘’Làm sao thế? Có chuyện gì?’’

Phàn Uyên vừa vỗ vỗ lên vai Cố Dương vừa trả lời cô: ‘’Cô Trác, em chờ cậu ấy rồi về lớp cùng.’’

Cố Dương chớp chớp hàng lông mi dài, hơi ngượng ngùng nhìn cô chủ nhiệm.

Cô Trác nở nụ cười phất tay: ‘’Được rồi, các em về lớp đi, đã là lớp 12 rồi, chú ý giữ gìn sức khỏe, phải khỏe mạnh thì mới có sức để cố gắng học tập.’’

Sau khi hai người ra khỏi phòng giáo viên, Trác Uyển vui mừng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô phát hiện Mạnh Quân Nhàn vẫn còn đứng ở cửa ngẩn người.

Trác Uyển không chỉ là là giáo viên chủ nhiệm của ban nhất mà cũng là giáo viên dạy văn của ban hai, cô thấy Mạnh Quân Nhàn đứng bất động ở cửa bèn gọi một tiếng.

Mạnh Quân Nhàn sợ hết hồn, hoang mang hoảng loạn hỏi thăm một chút rồi vội vàng đi.

Trên đường về lớp Mạnh Quân Nhàn đi ngang qua ngó vào cửa sổ của lớp ban một rồi lặng lẽ quan sát bên trong.

Ở dãy bàn phía dưới của lớp, bàn của Cố Dương và Phàn Uyên kê sát vào nhau, hai người vai kề vai, đầu tựa vào nhau rất gần, không biết đang làm gì nhưng trông rất thân mật.

Dấu răng hồng nhạt trên xương quai xanh của Phàn Uyên bất chợt lóe qua đầu của Mạnh Quân Nhàn, cô ta cắn môi rồi nhanh chóng rời đi.

Những lời Từ Điềm từng nói với cô ta đang không ngừng lặp đi lặp lại bên tai.

‘’Cố Dương không phải là người, cậu ta là người cá, tôi đã nhìn thấy! Cậu ta yêu thích Phàn Uyên, chính là đồ đồng tính luyến ái buồn nôn.’’

Lúc đó Mạnh Quân Nhàn không tin cho nên khi Từ Điềm muốn cô ta giúp đỡ làm chuyện kia cô ta cũng không giúp, nhưng vì chuyện vừa rồi nên Mạnh Quân Nhàn cảm thấy mặc dù chuyện người cá quá mức thần kỳ không thể tin, nhưng việc Cố Dương thích Phàn Uyên thì có thể là sự thật.

Hiện tại Cố Dương đang cầm điện thoại của mình muốn Phàn Uyên giúp cậu chơi game thì thấy Phàn Uyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang chỗ khác khiến cho ngón tay ấn sai một nút, điểm cao nhất cứ vậy mà bay theo gió, Cố Dương dùng đầu gối đụng vào chân Phàn Uyên.

‘’Nhìn cái gì thế! Làm mất điểm cao nhất của mình rồi!’’

Phàn Uyên trực tiếp bỏ điện thoại xuống, cánh tay chống lên bàn, tay kia vươn một ngón tay chỉa chỉa vào trán Cố Dương.

‘’Đây là thái độ nhờ vả người khác của cậu hả?’’

Cố Dương bị đẩy trán ngửa ra sau mới muộn màng phát hiện vừa rồi mình mới quát Phàn Uyên!

Cậu ngay lập tức dùng cả hai tay giữ ngón tay đang chỉa trán mình của Phàn Uyên kéo đến trước ngực rồi lắc lắc.

‘’Nam thần, lớp trưởng, Phàn ca ca, ngài rộng lượng không chấp nhân vật nhỏ như mình, giúp một chút thôi mà!’’

Bạn học ngồi đằng trước bị dọa tới nỗi đánh rơi cả bút, nhanh chóng quay đầu lại nhìn một cái rồi mới khom lưng nhặt bút, lại nhìn thấy cảnh đầu gối của Cố Dương đang không ngừng đụng vào chân Phàn Uyên, vậy mà Phàn Uyên không hề có ý định né tránh.

Thế này cũng quá là…Quá là như thế đi.

Bạn học này nhặt bút xong không nhịn được ngồi tựa sát lưng vào ghế vểnh tai lên nghe trộm.

Cố Dương năn nỉ Phàn Uyên không hề có tác dụng, hắn tùy ý để cho Cố Dương lôi kéo ngón tay hắn lắc tới lắc lui mà vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Bạn học ngồi phía trước đẩy mắt kính, đầu hơi ngửa về phía sau.

Cố Dương cả người lẫn ghế đều tiến về phía trước cọ cọ, cậu muốn dính cả người vào Phàn Uyên nên chen vào giữa hai cái chân to dài của hắn bắt chúng nó phải tách ra hai bên.

Phàn Uyên mặc kệ cho cậu muốn làm gì thì làm, hắn muốn xem Cố Dương rốt cuộc định làm gì.

Hai tay của Cố Dương vẫn đang nắm lấy ngón tay Phàn Uyên, cậu đung đưa cánh tay, ánh mắt chan chứa để lấy lòng đối phương.

‘’Nam thần, mình muốn điểm cao nhất cơ, cậu giúp mình chơi một trận đi! Chỉ cần chơi xong một ván thì sẽ làm trâu làm ngựa, cậu muốn làm gì mình cũng đồng ý!’’  

Phàn Uyên nhướng mày không nói chuyện, Cố Dương kéo ngón tay Phàn Uyên tới bên môi, nhiệt độ hơi thở của cậu vương vấn trên đầu ngón tay.

‘’Mình năn nỉ đó.’’

Cố Dương cúi đầu hôn lên ngón tay Phàn Uyên, cực kỳ thành khẩn.

Trong chớp mắt Cố Dương liền bị đẩy ra, Phàn Uyên rút tay về rồi ném trả điện thoại cho Cố Dương. Cố Dương bắt lấy di động, ngẩng đầu đã thấy Phàn Uyên ngồi thẳng lưng mở sách ra làm bài tập. Ghế dựa vướng víu nhưng Cố Dương vẫn muốn lết qua, vừa mới nhúc nhích thì bị chân của Phàn Uyên cản lại.

‘’Muốn học bài, quay lại chỗ của mình đi.’’

Cố Dương giận dỗi, nhưng không có cách nào khác, quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy đầu của bạn học ngồi hàng trên sắp ngửa luôn tới chỗ mình thì trong lòng càng tức, giơ tay đem cái đầu kia đẩy trở về chỗ.

‘’Làm gì thế! Nghe trộm cái gì mà nghe trộm! Đầu sắp ngửa ra bàn rồi đấy!’’

Bạn học kia bị bắt quả tang thì giả vờ bình tĩnh đẩy kính mắt, cúi đầu nhanh chóng lật sách.

Cố Dương dùng sức kéo bàn về chỗ cũ, lúc kéo còn cố tình tạo ra tiếng vang lớn nhưng Phàn Uyên vẫn không liếc nhìn cậu lấy một cái.

Đúng lúc này tiếng chuông vào học vang lên, cô Trác vào lớp kiểm tra giờ tự học, mới nhìn được năm phút thì thấy Cố Dương lặng lẽ dịch tới bên cạnh Phàn Uyên, cầm lấy cánh tay, cúi đầu cắn một cái.

Cô Trác tức giận tới mức gân xanh nổi lên: ‘’…Cố Dương! Em đang làm gì thế hả! Ra góc lớp đứng!’’

Cố Dương nhả cánh tay Phàn Uyên ra, đắc ý liếc mắt nhìn đối phương một cái rồi thong dong đứng xuống cuối lớp.

Cũng may lần này cô Trác tốt bụng chỉ bắt cậu đứng một tiết thì cho về chỗ ngồi.

Cố Dương vừa ngồi về chỗ thì một mảnh giấy được ném sang từ phía Phàn Uyên.

Cậu sửng sốt, khẩn trương mở ra xem: Đưa điện thoại di động đây.

Cố Dương lập tức thẳng lưng, liếc qua giáo viên đã bắt đầu giảng bài trên bục rồi lặng lẽ đưa di động qua cho Phàn Uyên.

Phàn Uyên lấy di động mở chế độ im lặng, cúi đầu giúp Cố Dương chơi game, cực kỳ trắng trợn.

Cố Dương tinh mắt nhìn thấy giáo viên đang giảng bài trên bục giảng đã bóp gãy một viên phấn thế nhưng vẫn không nhắc nhở gì Phàn Uyên.

Cũng đúng thôi, Phàn Uyên là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, điểm nào cũng rất ưu tú, tính tình cở mở lễ phép, hầu như các giáo viên đều lựa chọn việc mở một mắt nhắm một mắt với hành động của hắn.

Phàn Uyên chơi game giúp Cố Dương suốt một tiết, qua được mấy chục ải, ải nào cũng đều đạt được điểm cao nhất.

Nghỉ giữa giờ, Cố Dương cầm lại điện thoại xem điểm trên bảng xếp hạng vui vẻ cười tới híp cả mắt.

Phàn Uyên lôi ghế dựa của Cố Dương kéo tới bên cạnh mình, tay dài duỗi ra khoát lên lưng ghế, một cái tay khác kéo cổ áo của mình sau đó ra hiệu cho Cố Dương nhìn.

Cố Dương còn chưa hết vui sướng đặt điện thoại xuống bàn, liếc mắt sang thấy được dấu răng hồng hồng trên xương quai xanh của Phàn Uyên.

Phàn Uyên cho xem dấu răng trên xương quai xanh của mình xong lại vén tay áo, giơ ra trước mặt Cố Dương dấu vết cậu cắn ra hồi nãy, dù là cắn qua quần áo nhưng vẫn hiện rõ dấu răng, có thể thấy lúc cắn Cố Dương đã cắn rất mạnh.

Mặt Cố Dương từ từ đỏ lên, lúc cắn cậu không cảm thấy gì, hiện tại bị Phàn Uyên công khai hỏi tội thì mới cảm thấy ngượng ngùng.

Phàn Uyên hơi cúi đầu, giọng điệu hơi mất tự nhiên: ‘’Cố Dương, cậu là cá mà sao lại thích cắn người như vậy?’’

Cố Dương đảo loạn tròng mắt khắp nơi, nhìn bàn nhìn ghế nhìn cửa sổ, nhưng không nhìn Phàn Uyên.

Phàn Uyên nhấc tay nhẹ nhàng vén tóc mái của Cố Dương: ‘’Cố Dương, tôi giúp cậu chơi được nhiều lần điểm cao như vậy, cậu định cảm ơn tôi thế nào đây?’’

Cố Dương nghe thấy câu hỏi thì ánh mắt sáng bừng lên, ngẩng lên khuôn mặt đỏ chót cực kỳ mong đợi nói: ‘’Vậy thì mình…’’

Cậu muốn nói lấy thân báo đáp lại đột nhiên nhớ ra độ hảo cảm của Phàn Uyên đối với cậu mới chỉ có năm điểm, nếu nói ra câu lấy thân báo đáp mà khiến cho Phàn Uyên cảm thấy ghét cậu thì làm sao bây giờ?

Phàn Uyên thấy Cố Dương nói được nửa câu rồi ngừng lại cũng không truy hỏi, ngón tay như có như không mà đùa nghịch tóc của cậu.

Tóc Cố Dương cũng giống như con người cậu, cực kỳ mềm mại, sợi tóc ngắn ngắn, khi dùng ngón tay luồn vào từng sợi từng sợi dịu ngoan khoát lên ngón tay, cực kỳ nghe lời.

Cố Dương đắn đo suy nghĩ một lát rồi kiên định ngẩng đầu nhìn vào Phàn Uyên.

‘’Phàn Uyên, vì cám ơn cậu mình có thể làm bạn bè tốt nhất của cậu, đối xử với cậu rất rất tốt, tốt nhất!’’

Sợi tóc mềm mượt trượt qua đầu ngón tay rơi xuống, Phàn Uyên rút tay về chỉnh lại cổ áo của mình che khuất dấu răng sau đó đẩy ghế dựa của Cố Dương cách xa mình.

‘’Bạn thân tới mức nào?’’

Cố Dương nghiêng đầu: ‘’Tốt tới mức giống như là bạn nối khố?’’

Phàn Uyên nằm nhoài ra bàn ngoắc ngoắc ngón tay với Cố Dương

Cố Dương lề mề nhích nhích tới gần, Phàn Uyên lập tức bắt lấy lỗ tai cậu nhéo một cái.

‘’Bạn tốt nối khố này, cơm trưa bữa nay cậu mua cho tôi.’’

Cố Dương đột nhiên bị nhéo lỗ tai, tại khoảng cách cực gần nhìn chăm chăm không chớp mắt vào hàng lông mi vừa dài vừa đen của Phàn Uyên ngơ ngẩn mà gật đầu.

Ai nói chỉ có hồng nhan mới họa thủy, lam nhan cũng có thể khiến người ta nguyện sa vào sai lầm đó!

Tại một góc khác của phòng học, Phan Phỉ dùng tay che miệng im lặng rít gào ở trong lòng. Từ Điềm bỗng dưng không nói gì mà chuyển trường làm cho sở thích chân thiện mĩ nho nhỏ của cô lại tiếp tục phát triển thịnh vượng huy hoàng. Nhóm chat nhỏ lại thêm mấy chị em cùng sở thích, ngày ngày hết lời khoa trương khen ngợi Phan Phỉ tới mức cô cũng sắp nở hoa luôn rồi, ngày nào cũng có người gào thét đòi Phan Phỉ phát cẩu lương.

Phan Phỉ rất kích động, ngón tay lướt như bay trên bàn phím điện thoại đem chương mới nhất cô vừa viết xong gửi vào nhóm chat.

Mạnh Quân Nhàn dùng một cái acc phụ tham gia vào nhóm, gõ ra vài câu khen ngợi Phan Phỉ nên cũng được tín nhiệm, đồng ý cho cô ta dowload mấy chương mới của tiểu thuyết. Mạnh Quân Nhàn hít sâu một hơi, mở ra các chương truyện đọc từng cái một.

Phan Phỉ từng nói trong nhóm rằng những gì cô viết ra không chỉ đơn thuần là sáng tác, có những tình tiết là có căn cứ, có căn cứ là do bình thường cô vẫn lén lút quan sát tương tác hàng ngày của Phàn Uyên và Cố Dương.

Buổi tối hôm đó Mạnh Quân Nhàn hoàn toàn mất ngủ, dù có mở mắt hay nhắm mắt thì trong đầu đều là những câu chữ được Phan Phỉ viết ra.

Trời vừa sáng Mạnh Quân Nhàn đã từ giường dậy dùng điện thoại mở ra diễn đàn học đường đăng ký một cái acc phụ. Cô ta lấy tiểu thuyết của Phan Phỉ viết ra đem tên của Phàn Uyên và Cố Dương đổi thành A và B, chỉnh sửa một ít tình tiết rồi đăng lên diễn đàn.

Diễn đàn học đường vào buổi sáng có một chủ đề mới được đẩy lên HOT, tiêu đề cực kỳ bắt mắt.

Kinh hoàng: Trong trường xuất hiện sinh vật thần bí đáng sợ, không biết xấu hổ mê hoặc quyến rũ bạn học nam.

Tác giả có lời muốn nói: tiểu thuyết login lần thứ hai, cảm xúc cấm kỵ mãnh liệt vô hạn.    

1 nhận xét:

  1. (´ ω `♡)(´ ω `♡)(´ ω `♡)(´ ω `♡)(´ ω `♡)(´ ω `♡)

    Trả lờiXóa