Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 1

Thời điểm Tiểu đáng thương cùng Người mù lĩnh chứng xong, Tiểu đáng thương vẫn cảm thấy chuyện này quá không chân thực, cho đến khi rời khỏi trung tâm xứng đôi vẫn không thể ngưng nghĩ đến.

Người mù mang theo Tiểu đáng thương đi đến cửa liền dừng. Chỉ chốc lát sau, có một chiếc xe từ xa chạy tới. Trên xe, một người đàn ông ở độ tuổi trung niên nhanh chóng bước xuống, nghiêng mình cúi chào bọn họ: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, phu nhân phân phó cho tôi đến đón hai người.”

Tiểu đáng thương vừa nghe thấy xưng hô lạ lẫm kia liền lắc đầu, Người mù không biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng cảm nhận được một trận run run truyền đến trên cánh tay làm cho hắn khẽ cúi đầu, nhìn về hướng tay phải của chính mình.

“Làm sao vậy?”

Tiểu đáng thương trong nháy mắt liền đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em không phải thiếu phu nhân…”

Người mù lúc này mới ý thức được vấn đề xưng hô, tuy rằng Tiểu đáng thương là Omega, nhưng dù sao đi nữa cậu cũng là một người con trai. Hắn nói với tài xế Lưu: “Sau này chú gọi cậu ấy là Hùng thiếu gia đi.”

“Dạ được, thưa thiếu gia.” Tài xế Lưu đáp một tiếng, mở cửa sau của xe ra.

Tiểu đáng thương nhẹ nhàng đỡ Người mù lên xe, không cần tài xế Lưu nhắc nhở mà bước đến che lại phần trên trần xe tránh cho Người mù đụng phải.

Tài xế Lưu cũng không nghĩ tới Tiểu đáng thương sẽ chú ý tới chuyện này, đột nhiên cảm giác Omega tốt đẹp này quả thực rất xứng đôi với thiếu gia nhà mình.

Xe chạy băng băng trên đường, Người mù đột nhiên mở miệng nói: “Kỳ thực cậu không cần lo lắng cho tôi như vậy, nhiều năm qua tôi cũng đã dần quen thuộc rồi.”

Tiểu đáng thương sững sờ, hẳn là không nghĩ tới Người mù sẽ nói như vậy, cậu không biết có phải chính mình đã làm sai điều gì hay không, liền có chút luống cuống nói: “Em có một em gái nhỏ hơn hai tuổi, cũng đã quen chăm sóc người khác.”

Người mù cũng không nói gì thêm nữa, dọc theo đường đi đều là mười phần yên tĩnh, chỉ có chú Lưu thỉnh thoảng liếc mắt lên tấm gương quan sát hai người ngồi ở ghế sau, càng xem càng cảm thấy được thiếu gia nhà mình cùng Omega này thật sự vô cùng xứng đôi.

Xe chậm rãi dừng lại, Tiểu đáng thương vốn dĩ đang cúi đầu suốt cả đoạn đường trở về,  bỗng ngẩng mặt lên nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cái tiểu khu này cậu đã thấy xuất hiện trên bảng quảng cáo mấy lần, tiểu khu tọa lạc phía Bắc dưới chân núi, nơi này giá thành đặc biệt đắt đỏ, lại chỉ bán biệt thự. Tiểu đáng thương trước đây cũng đã từng nghĩ tới, chờ mình kiếm được thật nhiều tiền liền đến đây mua một căn biệt thự, mang theo em gái cùng sống. Bất quá em gái còn không kịp đợi cậu kiếm đủ tiền thì đã gả cho người ta. Nhưng cậu có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuối cùng cậu vẫn có thể sinh sống tại nơi này.

Người mù ngồi lẳng lặng cũng không nói, hắn cảm giác được xe đã dừng lại, chắc hẳn là đã đến nhà, có khả năng cậu vợ nhỏ của hắn đối với nơi hắn sinh hoạt hơi kinh ngạc nên mới quên luôn việc xuống xe.

Tài xế Lưu phá vỡ sự yên tĩnh trên xe: “Thiếu gia, Hùng thiếu gia, chúng ta đã về đến nhà.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét