Edit: I
Beta: L
Lý Tử Yên đang nói chuyện tào lao là người đầu tiên download.
Câu đầu hắn đã thấy vô cùng kích thích:
“Phàn Uyên vì độc chiếm Cố Dương, xây một bể cá xem được toàn cảnh siêu lớn ở nhà để Cố Dương có thể sống trong đó và cấm cậu mặc quần áo.”
Sau khi đọc câu đầu, Lý Tử Yên còn chưa hiểu chuyện gì, di động đã bị Mạnh Triển cướp mất.
Mạnh Triển, người cảm giác sắp sợ muốn chớt, nhanh chóng ấn xoá bỏ tập tin.
Khi xoá, cậu ta còn xem lại số lượt tải xuống là 2, thuyết minh ngoại trừ Lý Tử Yên, còn có một người nữa download.
Cậu ta lập tức nhìn tài khoản của giáo viên chủ nhiệm lớp Trác Uyển, may cô không online.
Mạnh Triển xóa tin trong nhóm xong, lập tức nhìn Phàn Uyên.
Phàn Uyên đang dựa vào Cố Dương giảng bài, đầu hai người rất gần, ghế dựa nằm sát nhau, thân mật không giống đối thủ một mất một còn.
Mồ hôi lạnh trên trán của Mạnh Triển lặng lẽ chảy ra, do dự có nên nói cho Phàn Uyên biết chuyện này không.
Lý Tử Yên liên tục hỏi Mạnh Triển, cậu ta trả lời qua quýt cho có.
Đợi đến tan học, Mạnh Triển cũng không nói nên lời.
Sau khi tan học hắn lén lút tìm Phan Phỉ, Phan Phỉ cũng bị doạ sợ rồi, cô xin lỗi liên tục.
Buổi tối Mạnh Triển rối rắm cả đêm không ngủ được, nghĩ ngày mai đi học vẫn nên nói chuyện đó cho Phàn Uyên, dù sao người download còn lại kia cũng là một mối nguy hiểm ngầm.
Ngày hôm sau, Mạnh Triển vừa lên lớp, phát hiện Phàn Uyên và Cố Dương đang đọc vài tờ giấy. Nội dung trên đó là truyện mà Mạnh Triển đã xóa ngày hôm qua.
Cố Dương buổi sáng vào phòng học liền phát hiện Phàn Uyên nhíu mày cầm mấy tờ giấy xem. Cậu đang định hỏi một chút thì thấy trên bàn cậu cũng có những tờ giấy giống y hệt.
Cố Dương nhìn vài lần, xấu hổ cực kì, nhưng khi cảm giác ấy mờ dần, cậu chợt cảm thấy sợ hãi
Có người biết cậu có thể biến thành người cá, còn viết truyện 18+ của cậu và Phàn Uyên in ra đưa bọn họ, đây là có ý gì?
Cố Dương vo tờ giấy thành hình tròn ném thùng rác, quay đầu nhìn phản ứng của Phàn Uyên.
Phàn Uyên đã sớm buông giấy đi lau bảng đen, Thân hình cao lớn quay lưng về phía Cố Dương, ưu thế chiều cao làm hắn lau bảng đen mà không cần giơ tay quá cao.
Phàn Uyên cũng xem.
Đây còn là loại truyện 18+ lấy chủ đề Phàn Uyên cưỡng bách cầm tù mình.
Phàn Uyên sẽ nghĩ như thế nào?
Cố Dương rối rắm muốn chết, vừa ngại ngùng, vừa sợ hãi, trái tim cậu đập thình thịch.
Trong phòng học đột nhiên có một cuộc cãi vã bất ngờ.
Là Phan Phỉ và Từ Điềm.
Vừa vào lớp, Phan Phỉ nói Từ Điềm vài câu, Từ Điềm nghe xong không vui, phản bác lại, hai người liền cãi nhau.
Tối hôm qua Mạnh Triển lén lút tìm Phan Phỉ, Phan Phỉ liên tiếp xin lỗi, trong lòng đồng thời cũng thấy may mắn, may mắn Mạnh Triển nhanh tay xóa tin, nếu là để Trác Uyển thấy, cô chết chắc.
Sáng sớm cô tìm Từ Điềm chỉ muốn oán giận vài câu, không có ý gì, ai ngờ Từ Điềm giống như uống nhầm thuốc, mắng lại cô, hai nữ sinh liền cãi nhau.
Từ Điềm thanh âm có chút bén nhọn: “Còn không phải do cậu! Viết những điều kinh tởm như vậy, muốn đổ lỗi cho tôi? Nếu cậu không viết nó thì sẽ chẳng có việc gì xảy ra!”
Phan Phỉ cảm giác tủi thân, đó là sở thích của cô, nhưng bình thường chỉ có vài người các cô tụ tập âm thầm hét chói tai, chưa bao giờ ảnh hưởng đến người thật!
“Nói tôi ghê tởm, không phải do cậu nghĩ Cố Dương là người cá sao? Cậu không nói tôi có thể viết chắc? Người cá thì ghê tởm chỗ nào?”
Sau khi tỏ tình thất bại với Phàn Uyên, tâm trạng bị dồn nén mấy ngày nay trong lòng Từ Điềm bùng nổ.
Cô ném túi xách, đẩy Phan Phỉ ra: “ Người cá thật kinh tởm, loài cá cũng thật đáng ghét, vừa tanh vừa thối, vảy đều là vi khuẩn! Người cá là thứ quái vật!”
Thấy hai nữ sinh muốn đánh nhau, một số bạn cùng lớp đã lập tức can ngăn.
Cố Dương nhìn hai cô gái trong cuộc cãi vã, sắc mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt.
Cậu rõ ràng Từ Điềm đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe*, Từ Điềm đang mắng cậu!
(*) 指桑骂槐: chỉ cây dâu mà mắng cây hoè ; chửi chó mắng mèo, nói cạnh khoé nói bóng gió kiểu chửi cái này nhưng thực chất là mắng cái kia, cũng có trường hợp là mắng cả hai =]]]]
Từ Điềm biết cậu có thể biến thành người cá!
Cố Dương cả người rét run, bàn tay đè ở trên bàn, gắt gao nắm chặt góc bàn.
Đột nhiên một tiếng động lớn phát ra từ trên bục giảng.
Hai người trong cuộc cãi vã dừng lại, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía bục giảng.
Phàn Uyên ném khăn lau bảng xuống bục giảng, bụi trắng bay ra tung toé khắp nơi…
Hắn cầm khăn giấy lau tay, mi mắt buông xuống, nụ cười thường ngày trên mặt chưa hề thay đổi.
Nhưng trong lớp học, chính là không ai dám nói gì nữa.
Phàn Uyên lau sạch bụi trong tay, vứt khăn giấy, đi về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, cố tình cái gì cũng chưa nói.
Từ Điềm tay hơi run, lại không chịu phục, tầm mắt trộm trừng mắt nhìn Cố Dương một cái, rồi nhìn về phía Phàn Uyên, cô nghĩ thầm Phàn Uyên sẽ không làm gì quá đáng với một cô gái, lắp bắp hỏi.
“Phàn Uyên, cậu, cậu không cảm thấy người cá thật ghê tởm sao? Bẩn thỉu, hôi hám, còn dị dạng.”
Cố Dương nhìn về phía Phàn Uyên, bây giờ cậu cũng giống như Từ Điềm, đều ở mong chờ câu trả lời của Phàn Uyên.
Phàn Uyên trong tay lại đang lật lại những trang truyện kia.
Từ Điềm nhìn thấy được, trong lòng có chút mừng thầm. Ngày hôm qua cô tò mò ấn vào tập tài liệu này, không nghĩ tới lại thấy đồ vật ghê tởm như vậy. Nhưng cô vẫn thuận theo bản năng lưu tập tin xuống dưới.
Tập giấy trên bàn Cố Dương và Phàn Uyên, là do cô để lên.
Cô không rõ lắm Cố Dương rốt cuộc có thích Phàn Uyên không, nhưng cô biết, người bình thường nhất định sẽ chán ghét đồng tính luyến ái, đồng tính luyến ái ghê tởm, bệnh hoạn như vậy..
Phàn Uyên nhất định không phải đồng tính luyến ái, Phàn Uyên thấy được, chắc chắn sẽ chán ghét Cố Dương.
Phàn Uyên đọc rất nhanh, mấy tờ giấy này, buổi sáng hắn đã đọc vài lần, lúc này lại lật lại, không có vứt đi, mà là đem tờ giấy kẹp vào folder để bài thì hàng ngày.
“Tôi thích ăn cá.”
Phàn Uyên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói vẫn như cũ bình thản, người lại từ trên ghế đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Dương, đè nặng bờ vai cậu, nhấn cậu ngồi xuống ghế.
Phàn Uyên nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Cố Dương, tầm mắt lạnh lùng nhìn Từ Điềm, bằng phẳng mà rõ ràng.
“Tôi thích ăn cá, cũng dự định nuôi một con.”
Phàn Uyên đột nhiên nhìn thẳng vào mặt Từ Điềm, khóe miệng chậm rãi duỗi ra và nụ cười dần biến mất.
Hắn nói thêm một câu: “Nuôi một con, lớn.”
Từ Điềm lui về phía sau một bước, cúi người che giấu hoảng loạn nhặt lên chiếc cặp sách mà cô đã vứt xuống đất, ngồi về chỗ của mình liên tục lục đồ trong cặp, động tác hoảng loạn, vội vàng.
Phan Phỉ thấy Từ Điềm không cãi nhau nữa, cũng tức giận ngồi xuống, còn không quên lẩm bẩm một câu.
“Có bệnh.”
Từ Điềm nghe thấy được, nhưng cô không dám lại cãi nhau tiếp với Phan Phỉ.
Cô luôn cảm thấy, Phàn Uyên vừa mới đe doạ mình.
Ánh mắt lạnh lùng, âm lãnh như vậy dường như muốn nói: Nếu cô dám nói ra ngoài, cô nhất định phải chết.
Tình cảm trong ba năm yêu thầm Phàn Uyên tại một giây này lung lay sắp đổ, trái tim Từ Điềm đập liên tục, nhưng không phải vì tình yêu.
Tại sao cô có thể thích một người đáng sợ như vậy?
Từ đầu Phàn Uyên đã luôn đáng sợ thế sao?
Cố Dương nghe thấy Phàn Uyên trả lời xong, khóe miệng tươi cười ngăn đều ngăn không được.
Phàn Uyên một lần nữa ngồi trở lại trên chỗ ngồi, Cố Dương lôi kéo ghế dựa lại gần, từ trong lòng ngực lấy ra một đóa hoa dại mới cắm vào bình thủy tinh, bỏ bông cũ đi.
Phàn Uyên không ngăn cản, chỉ là để chân đạp lên thanh phía dưới ghế dựa của Cố Dương, ngăn cản cậu tiếp tục tới gần.
“Trở về, sắp đến giờ rung chuông rồi.”
Cố Dương sao có thể ngoan ngoãn nghe lời, cậu hiện tại vui vẻ cực kì, đôi tay nắm bàn Phàn Uyên, da mặt dày hỏi: “Này, Phàn Uyên, cậu nhìn cái kia…… có cảm giác gì vậy?”
Phàn Uyên bình tĩnh hỏi: “Cái nào.”
Cố Dương cười hì hì: “Còn có thể là cái nào, liền cái kia đó, cậu đem mình giam lại cái kia!”
Tay Phàn Uyên đang lật sách dừng một chút: “Không có cảm giác gì.”
“Chậc.” Cố Dương có chút thất vọng, lại có chút nhảy nhót: “Cậu nói muốn nuôi cá, là thật hay giả? Nuôi loại lớn như nào?”
Phàn Uyên rốt cuộc quay đầu nhìn về phía Cố Dương, Cố Dương đôi mắt lấp lánh, toàn thân giống như đều đang nói: Cậu xem lớn như mình được chưa?
Nhưng Phàn Uyên cũng không có làm Cố Dương được như ý, hắn duỗi tay bẻ ngón tay Cố Dương đang nắm bàn, chân dài đá ghế dựa của Cố Dương trở về vị trí cũ, nói rõ không muốn để ý đến cậu.
Cố Dương trong lòng tựa như có cái móng vuốt nhỏ cào, ngứa ngáy không chịu được, quấn lấy Phàn Uyên hỏi một ngày cũng không hỏi ra câu trả lời.
Buổi tối về nhà, Cố Dương nhìn trên tay trái tiểu thư 3 điểm hảo cảm, nghĩ thế nào đều cảm thấy Phàn Uyên nói cá lớn chính là cậu.
Bằng không làm sao giải thích được Phàn Uyên tự nhiên tăng 2 điểm hảo cảm?
Chẳng lẽ lại là vì xem truyện người lớn chắc?
Nghĩ vậy, Cố Dương liền kéo chăn qua che mặt.
Ngày hôm sau Cố Dương tràn đầy tình thần đến lớp, hôm nay cậu tới sớm, chờ Phàn Uyên vừa đến, lập tức ngồi lại gần.
Phàn Uyên tháo tai nghe, đặt ba lô xuống, coi như không nhìn thấy cậu.
Cố Dương giữ chặt khuỷu tay Phàn Uyên, tiến gần nhỏ giọng hỏi:
“Phàn Uyên, buổi tối câụ có bận không? Mình muốn đi nhà cậu chơi, thuận tiện…… Nhìn con cá cậu nuôi.”
Phàn Uyên quay đầu nhìn Cố Dương một cái , trong mắt có ý cười chợt lóe rồi biến mất.
“Được rồi, cậu muốn tới thì tới đi.”
Cố Dương dùng sức gật đầu, trong lòng kích động muốn chết.
Cậu muốn xem nhà Phàn Uyên thật sự nuôi cá hay không, vẫn là……
Hì hì.
Cố Dương mong đợi một ngày, lên lớp cũng không tập trung, bởi vì vô duyên vô cớ ngây ngô cười bị giáo viên gọi tên phê bình rất nhiều lần.
Vừa tan học, Cố Dương và Phàn Uyên cùng nhau đi ra cổng trường.
Trước cổng trường, Từ Điềm nhìn thấy Cố Dương lên xe nhà Phàn Uyên, cắn răng giậm chân.
Phan Phỉ đi ngang qua, chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Một số người, chính là không chịu hiểu.
Cố Dương và Phàn Uyên cùng nhau ngồi ở ghế sau, dọc theo đường đi cậu không ngừng hỏi Phàn Uyên.
“Cá nhà cậu trông như thế nào?”
“Bể cá có lớn không?”
Cho đến khi vào nhà Phàn Uyên, Cố Dương trong thư phòng Phàn Uyên tìm thấy một cái bể cá cực lớn.
Nó gần như chiếm cả một mặt tường, chứa hai cái Cố Dương cũng đủ, chính là bên trong có chút trống vắng, chỉ có nước, không có cá.
Cố Dương trong lòng đắc ý, gò má cũng mang theo chút hưng phấn hồng nhạt, quay đầu nhìn về phía Phàn Uyên: “Cá đâu?”
Đầu ngón tay của Phàn Uyên chỉ một hướng, Cố Dương mới nhìn đến một con cá cảnh chỉ bằng bàn tay từ góc bể cá chầm chậm bơi tới, dáng dẻ thoải mái.
Cố Dương không phục: “Chỉ có nó? Nhỏ như vậy? Cậu không phải muốn cá lớn à?”
Phàn Uyên nhìn con cá nhỏ lắc mông béo bơi qua bơi lại, hỏi lại: “Mông không đủ lớn sao?”
Cố Dương nhìn chằm chằm cái mông lớn của con cá, nhất thời máu nóng dồn lên não, hung tợn nói: “Mông mình cũng rất lớn.”
Tác giả có lời muốn nói: Bài tập: Não bổ bá đạo nam thần chiếm đoạt nhân ngư trên giường đại chiến 300 hiệp
Editor: Tui chờ mong có ai hoàn thành bài tập của tác giả viết ra đây cho mọi người cùng xem lắm đó =]]]]]
Nhìn xong tự thấy ngại =))))))
Trả lờiXóaHong ngờ chị kêu em từ từ lên để xem cái này =)))))
Trả lờiXóaèo éo eo tui là reader đầu tiên cmt à =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))) pass lần này dễ lắm luôn á mng =))))))))))))))))))))))) cả chương 6 nữa, nhìn cái giải xong luôn à =))hèm, tổng tài bá đạo cưỡng ép nhốt nhân ngư trong một căn phòng siêu lớn, sáng xx 3 hiệp, trưa xx 2 hiệp, tối xx n hiệp, sau đó thả nhân ngư vào bể cá phục hồi sinh lực, hôm sau tiếp tục xxxx =))
Trả lờiXóaPass khó nằm ở chỗ chị Thảo cơ...
Trả lờiXóaủa ủa vậy tức là sắp tới là pass khó hả huuhu
Trả lờiXóaGì cô nói làm tui muốn viết đồng nhân cảnh đó ghê (≧▽≦)Vẽ thì hổng được vì trong nhà mấy bé còn nhỏ lắm =]]]]]
Trả lờiXóaChỉ có pass nào chia hết cho 5 mới của chị Thảo hoi và nó sẽ khó dần lên...
Trả lờiXóa[…] Chương 8 […]
Trả lờiXóa♡(。- ω -)♡(。- ω -)♡(。- ω -)♡(。- ω -)♡(。- ω -)
Trả lờiXóaHuhu tui hông xem được hình mọi người ơi QAQ
Trả lờiXóa