Edit: Xiao Cao (Tiểu Thảo)
Beta: Tiểu Fú
Cố Dương cả một buổi sáng đều cười ngây ngô, lúc phát hiện bàn học của cậu và Phàn Uyên lại bị đẩy ra Cố Dương cũng không đẩy sát vào nữa. Cậu chờ Phàn Uyên tự mình đem bàn đẩy tới bên cạnh.
Đợi tới tận buổi trưa cũng không thấy Phàn Uyên có động tĩnh gì, cậu không nhịn được nữa bèn liếc sang phía hắn, phát hiện trên bàn có sách giáo khoa mới.
A, cậu ấy có sách mới rồi.
Hừ.
Làm mất công chờ.
Sắc mặt của Cố Dương đỏ đỏ nóng nóng, cậu thấy mọi thứ đều là do bản thân tự mình đa tình cả một buổi sáng, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, tầm mắt không nhịn được lướt qua lọ thủy tinh cùng bông hoa dại trên bàn Phàn Uyên, trong lòng vẫn có chút vui vẻ.
Từ Điềm vẫn luôn quan sát Cố Dương và Phàn Uyên, cô không kiềm chế được mà than thở với bạn nữ bên phải mình.
‘’Phỉ Phỉ, cậu không cảm thấy hai người bọn họ hơi thân mật quá mức sao? Trước đây hai người họ đâu có như thế này đâu.’’
Phan Phỉ đẩy kính mắt không lên tiếng, cùng Từ Điềm quan sát Phàn Uyên và Cố Dương.
Đúng lúc thấy được Cố Dương nhìn lén Phàn Uyên, lỗ tai hồng hồng, đôi môi khẽ nhếch, hai tay đặt cạnh bàn vô thức cọ xát với nhau.
Phan Phỉ lấy điện thoại mở ra bản ghi nhớ viết vào một câu: ‘’Phàn Uyên, Cố Dương có thể thử xem.’’
Từ Điềm không chú ý Phan Phỉ đang làm cái gì, chỉ tự mình lẩm bẩm, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Phan Phỉ biểu tình có chút thất kinh.(1)
‘’Phỉ Phỉ, cậu nói xem trên thế giới này có tồn tại người cá không?’’
Phan Phỉ úp di động xuống ngẩng đầu lên, trong mắt giống như có tia sáng xẹt qua.
‘’Người cá? Mình không biết.’’
Từ Điềm nhỏ giọng nói: "Cậu có cảm thấy vậy không...? Cố Dương rất giống một con cá?’’
Phan Phỉ lập tức lắc đầu: ‘’Làm sao có thể, hai cái chân dài kia cũng không phải là giả mà.’’
Từ Điềm nghe thế thì thở dài.
Phan Phỉ lại mở điện thoại lên, trong bản ghi nhớ lại nhiều thêm một câu: ‘’Nam thần công, người cá thụ, có thể được.’’
Vừa tới giờ nghỉ trưa Phàn Uyên liền cùng Mạnh Triển với Lý Tử Yên ra ngoài ăn cơm. Cố Dương ủ rũ đi tìm Uông Hàng, tên này vốn là bạn tốt của Cố Dương trước đây, ngoại trừ việc là một học tra thì tính cách y hệt như một con Husky, không hề kiêu ngạo chút nào hết.
Uông Hàng vui vẻ hết sức, Cố Dương mấy ngày nay đều không chịu để ý tới hắn làm hắn buồn chán muốn chết rồi. Vừa nhìn thấy Cố Dương hắn liền bắt đầu nghĩ tới chuyện xấu: '‘Cố Dương, chúng ta buổi chiều trốn học đi? Đi lên mạng hay đi chơi đá bóng nhỉ?’’
Cố Dương giơ tay vỗ một cái vào đầu Uông Hàng cả giận nói: ‘’Trốn cái gì mà trốn! Đá cái gì mà bóng! Lớp 12 rồi còn không biết học hành cho tốt! Sau này làm sao thi được đại học!'’
Uông Hàng kinh ngạc trợn mắt, phía sau Cố Dương đột nhiên truyền tới tiếng cười nhạo.
Phàn Uyên, Mạnh Triển cùng Lý Tử Yên ba người đang bê khay cơm đứng phía sau bọn họ, chỉ là đi ngang qua nhưng lại đúng lúc nghe được toàn bộ lời nói của Cố Dương.
Lý Tử Yên tiến lên vỗ vỗ vai Cố Dương: ‘’Người anh em, không nghĩ tới là cậu cũng đã giác ngộ, tại sao trước đây tôi lại không phát hiện chứ, ngày hôm qua dọa cậu một trận thật là ngại quá, tôi cũng không biết cậu sợ nước như vậy. Thôi thì buổi trưa nay muốn ăn cái gì cứ tự nhiên, anh mời cậu.’’
Cố Dương mặt không cảm xúc đẩy tay Lý Tử Yên ra đi tới chỗ gọi cơm chọn một phần cơm thịt nướng đắt tiền nhất để Lý Tử Yên trả tiền. Lý Tử Yên cũng không ậm ờ gì mà trực tiếp trả tiền, lại còn trả luôn cho phần cơm của Uông Hàng.
Uông Hàng và Cố Dương ngồi ăn cơm bên cạnh bàn của Phàn Uyên, Cố Dương vừa ngồi xuống liền lấy thìa xúc từng miếng mà ăn, nước sốt thịt nướng dính ở khóe miệng, Cố Dương hỏi Uông Hàng: '‘Có giấy ăn không?’’
Uông Hàng lục khắp các túi rồi lắc đầu một cái.
Cố Dương chỉ đành dùng ngón tay quệt khóe miệng dính nước tương của mình, vừa định đưa ngón tay lên miệng liếm một chút thì cạnh bàn đột nhiên xuất hiện một gói giấy ăn.
Phàn Uyên rút tay về tiếp tục cùng Mạnh Triển hai người nói chuyện, từ đầu tới cuối không hề nhìn Cố Dương một cái, giống như cái người vừa bỏ giấy lên bàn và hắn không phải là cùng một người.
Không chịu nhìn mình, nhưng lại cho mình giấy ăn.
Đồ ấu trĩ.
Cố Dương lấy giấy ăn lau tay, thuận tiện liếc nhìn độ thiện cảm.
Độ thiện cảm: 1 điểm.
Cố Dương cong cong khóe miệng, cái gì cậu cũng chưa làm mà Phàn Uyên đã tự mình tăng một điểm rồi.
Cậu cố ý đem gói giấy đã mở ra thả vào tay Phàn Uyên, chạm vào cánh tay hắn.
‘’Cám ơn nhé Phàn Uyên.’’
Động tác của Phàn Uyên dừng một nhịp, cầm lấy giấy ăn thả lại vào túi, vẫn không nhìn Cố Dương mà chỉ lạnh nhạt nói một câu: ‘’Không cần khách sáo.’’
Cố Dương không để ý, tiếp tục sự nghiệp ăn cơm của mình.
Bữa cơm buổi trưa giống như một bản nhạc đệm cứ vậy qua đi, cả một buổi chiều Cố Dương lên lớp đều rất có tinh thần, nghe giảng bài cũng rất nghiêm túc, cả người ngồi thẳng tắp như một cây tùng nho nhỏ, ngay cả liếc cũng không thèm liếc Phàn Uyên một cái.
Tuy rằng không nhìn, nhưng cậu rất nhạy cảm.
Cậu nhận ra Phàn Uyên đã lén nhìn mình rất nhiều lần.
Cố Dương càng ngồi ngay ngắn hơn.
Tiết thứ hai của buổi chiều bắt đầu, mấy bạn học nữ phía sau đột nhiên xì xào bàn tán, nói chuyện mà ánh mắt thỉnh thoảng còn lướt qua phía Cố Dương và Phàn Uyên mấy lần. Cứ bàn tán như vậy tới tận lúc nghỉ giữa giờ trước giờ tự học buổi tối thì phạm vi đã lan tới một nửa nữ sinh trong lớp.
Có mấy bạn nữ vây quanh Phan Phỉ thần sắc kích động. Các cô nhỏ giọng trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng có mấy câu nói loáng thoáng truyền tới, Cố Dương chỉ nghe được vài lời vụn vặt.
‘’Phỉ Phỉ cậu giỏi quá đi mất!’’
‘’Một buổi trưa mà viết được nhiều như vậy!’’
‘’Mình trước đây tại sao không nghĩ tới hai người này cơ chứ.’’
Cố Dương nghe được cũng không để ý, lực chú ý của cậu hiện tại toàn bộ đều đặt trên người Phàn Uyên rồi.
Giờ tự học buổi tối cô Trác có việc nên không đến trông lớp. Phàn Uyên đeo tai nghe cúi đầu chơi game, đầu ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, Cố Dương nhích lại gần liếc nhìn, là trò chơi Bậc Thầy Tiết Tấu.(3)
Buổi chiều hôm nay Phàn Uyên đã nhìn lén cậu rất nhiều lần, nhưng hắn cũng chỉ nhìn lén mà thôi, không hề tìm cậu nói chuyện.
Cố Dương không nhịn được lôi kéo ghế của mình sang ngồi cạnh Phàn Uyên.
Ngón tay của Phàn Uyên vẫn lướt không ngừng, nốt nhạc nhanh chóng trôi đi khiến Cố Dương nhìn hoa cả mắt, tốc độ nhanh tới nỗi cậu chỉ có thể nhìn được tàn ảnh của ngón tay khi di chuyển.
Cố Dương chờ cho ván này kết thúc mới đưa tay kéo ống tay áo Phàn Uyên. Phàn Uyên lấy một bên tai nghe xuống, mắt hơi nhấc lên giống như muốn hỏi: Có việc gì?
Cố Dương có thể có chuyện gì cơ chứ, nhưng cậu không thể nào nói là bản thân không có chuyện gì được.
Cậu nghĩ nghĩ rồi hỏi: ‘’Cậu đang chơi trò gì vậy? Dạy mình nữa.’’
Phàn Uyên thế mà không từ chối, trực tiếp đưa điện thoại cho cậu, lại còn đưa cho một bên tai nghe.
Cố Dương đeo tai nghe lên tai trái, phát hiện như thế này sẽ không nghe rõ Phàn Uyên nói liền đem tai nghe chuyển sang tai phải. Dây tai nghe không dài, vai của hai người dính sát vào cùng một chỗ.
Phàn Uyên mở một ván mới cho Cố Dương. Cố Dương chưa kịp chuẩn bị xong ván mới đã bắt đầu rồi, cậu cuống quýt đi ấn, nhưng ngón tay cứng ngắc không chịu nghe lời, liên tục ấn sai, chưa bao lâu đã thua rồi.
Thua một ván, Cố Dương lập tức ngó Phàn Uyên, dáng vẻ cực kỳ tội nghiệp y hệt như đứa trẻ phạm sai lầm lớn.
Phàn Uyên nhếch khóe môi bên trái lên, phía đó Cố Dương không nhìn được, tay lại chọn một ván khác.
Chưa được một phút Cố Dương đã thua tiếp rồi.
Điểm thể lực nhiều như thế nhưng rất nhanh đã bị Cố Dương chơi thua đến mức chỉ còn hai điểm cuối cùng.
Cố Dương giọng đầy oan ức nói với Phàn Uyên: ‘’Không qua được.’’
Phàn Uyên lấy điện thoại đặt ở trên đùi, cũng không biết chân hai người từ lúc nào đã tựa sát vào nhau, hắn đưa tay phải ra đặt phía bên trái màn hình.
‘’Cậu ấn nút bên phải, những nút khác để tôi.’’
Cố Dương nghiêm túc gật đầu một cái, giống hệt như gặp đại địch đem tay trái đặt trên điện thoại. Nhạc trò chơi vang lên trong tai nghe, Phàn Uyên bị Cố Dương ảnh hưởng nên cũng cảm thấy hơi khẩn trương.
Bình thường Phàn Uyên luôn chơi một mình, tay trái chơi bên trái, tay phải lo bên phải, lúc này dùng tay phải ấn bên trái, hơn nữa hắn phải phụ trách nhiều nút hơn, ván này lại khó, Cố Dương không phạm lỗi lần nào nhưng hắn lại ấn sai mấy nút, trực tiếp kết thúc ván chơi.
Cố Dương khuôn mặt đầy thắc mắc nhìn về phía hắn.
Phàn Uyên bị ánh mắt nghi vấn của Cố Dương kích thích.
Trong mắt Cố Dương như đang tràn ngập: Cậu không được rồi.
Nam nhân làm sao có thể không được cơ chứ.
Phàn Uyên dứt khoát khoác cánh tay phải của mình qua vai Cố Dương, ngón tay thả lỏng buông xuống sườn mặt của cậu, khoảng cách rất gần, gần tới mức chỉ cần Cố Dương hơi nhúc nhích thì đầu ngón tay kia có thể cọ sát lên má của cậu.
Cố Dương xấu hổ, vừa nãy chơi quá nghiêm túc nên không để ý, hiện tại cậu đã phát hiện tình trạng thân mật của hai người, trên mặt thoắt cái đỏ ửng lên không tài nào kiểm soát mà lan một đường từ mặt xuống cổ.
Đột nhiên từ phía khác của phòng học vang lên một ít âm thanh xôn xao.
Là lớp trưởng, Phàn Uyên chỉ lướt mắt nhìn qua bên đó thì mấy bạn nữ đang ồn ào lập tức an tĩnh lại. Phàn Uyên có quan hệ tốt với mọi người không phải không có nguyên nhân, những giờ tự học không có giáo viên như thế này, chỉ cần không gây ồn ào hắn sẽ không quản mọi người làm vài việc riêng.
Tay phải của Phàn Uyên ôm vai Cố Dương, tay trái của Cố Dương vẫn luôn đặt trên điện thoại không nhúc nhích, chẳng qua lần này Phàn Uyên đổi tay, dùng tay trái của mình để chơi trò chơi.
Hai người dựa vào rất sát, âm nhạc vừa vang lên, Cố Dương vì quá khẩn trương mà ấn sai mấy lần. Phàn Uyên ôm lấy vai phải của cậu bàn tay siết chặt hơn một chút như đang nhắc nhở Cố Dương chơi cho nghiêm túc.
Mặt Cố Dương đỏ như muốn nhỏ máu, đầu ngón tay của Phàn Uyên đang cọ vào sườn mặt của cậu đó!
Cậu ép mình phải dời sự chú ý nghiêm túc chơi game.
Cũng may lần này cũng qua màn, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chơi được qua màn xong Phàn Uyên cảm giác ngón tay mình đang cọ cọ chỗ nào đó vừa mềm vừa mịn, hắn theo bản năng dùng tay véo một cái.
Cố Dương kêu một tiếng, quay đầu ánh mắt chất chứa tội nghiệp nhìn thẳng Phàn Uyên.
Phàn Uyên giật mình buông ngón tay, nhìn sang thấy má phải của Cố Dương bị véo đỏ lên, không chỉ có một chỗ đó, cứ chỗ nào có thể nhìn thấy thì da của Cố Dương đều hồng, từ mắt tới cổ, từ cổ kéo dài tới khuất trong áo, có lẽ phía dưới nữa còn đỏ hơn.
Cố Dương sờ sờ gò má của mình oan ức nói: ‘’Sao lại véo má mình?’’
Phàn Uyên thu lại tay phải đang khoác trên vai Cố Dương, đem luôn tai nghe lấy lại, bỏ điện thoại vào ngăn bàn rồi mở bài tập ra bắt đầu làm bài.
Cố Dương bĩu môi, nhỏ giọng nói: ‘’Chơi một lần nữa đi.’’
Phàn Uyên đang múa bút thành văn, giọng điệu bình thản trả lời: '’Không có thể lực, làm bài tập đi.’'’
Cố Dương chỉ đành lề mề mà lê từng chút một về chỗ ngồi của mình lấy đề vật lý ra làm. Làm được vài bài cũng trở nên nghiêm túc hơn, nhưng trình độ thì không tốt lắm. Cậu học toán cũng không tới nỗi nào, nhưng vật lý thì thực sự không ổn, ai bảo trước đây cậu học khoa học xã hội chứ.
Ghế hai người vừa mới tách ra chưa được mười phút đã lại dính sát vào nhau lần nữa. Phàn Uyên nhìn Cố Dương đặt trước mặt mình sách bài tập chưa làm được mấy bài, tâm lý muốn từ chối.
Cố Dương chống cằm ngáp một cái, khóe mắt đọng lại nước mắt. Thấy Phàn Uyên nhìn mình còn không quên nói: ‘’Yên tâm, nếu không biến thành người cá thì nước mắt sẽ không biến thành trân châu đâu.’’
Vừa dứt lời thì đẩy sách bài tập lên phía trước: ‘’Lớp trưởng, dạy mình đi.’’
Phàn Uyên cầm bút lên, tầm mắt đụng tới đóa hoa dại nhỏ cắm trong lọ thủy tinh.
Đã qua một ngày, đóa hoa đã sớm không còn tươi, cành hoa cong xuống vô cùng đáng thương. Cố Dương thấy, lấy ngón tay chọt chọt bông hoa rồi cười khẽ hỏi: ‘’Cậu thích hoa gì?’’
Phàn Uyên không khống chế được tầm mắt, đường nhìn dời tới cổ tay Cố Dương, cổ tay nhỏ nhắn tinh tế, khớp xương rõ ràng thật dễ nhìn.
Hắn thu lại tầm mắt, đem sách bài tập kéo tới trước mặt mình: '‘Muốn nghe giảng bài nào?'’
Cố Dương nằm nhoài trên bàn, lười biếng nói: '‘Bài nào cũng muốn.'’
Ở một bên khác Từ Điềm vẫn đang nhìn hai người, đã chăm chú nhìn cả ngày hôm nay, thấy Phàn Uyên với Cố Dương dày đặc ám muội, tâm tình chua xót không thể miêu tả rõ ràng. Phan Phỉ cả buổi chiều nay cũng rất kỳ lạ, vẫn luôn cầm điện thoại di động không biết đang bận làm gì mà không để ý tới cô.
Từ Điềm làm sao biết được lúc này Phan Phỉ đang bận cùng một đám các chị em cùng sở thích chia sẻ bộ truyện nàng mới viết. Ban một năm ba là lớp ưu tú nhất toàn trường, học sinh trong lớp mỗi người đều có năng khiếu riêng, Phan Phỉ là người có năng khiếu sáng tác nổi trội. Ngoại trừ viết văn chương chính thức cô còn có một sở thích đặc biệt.
Hiện tại thừa dịp tiết tự học buổi tối trống giáo viên, Phan Phỉ đã quan sát tương tác giữa Phàn Uyên và Cố Dương, sau đó cực kỳ kích động mà viết liền mấy trăm chữ, thêm ba ngàn chữ viết vào buổi chiều định sẽ gửi cho mấy chị em trong nhóm thì Từ Điềm đột nhiên đụng vào cánh tay cô.
‘’Cậu bận rộn chuyện gì vậy? Không chịu để ý tới mình.’’
Phan Phỉ sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn rồi qua loa nói vài câu với Từ Điềm, ngó xuống thấy văn bản đã được gửi thành công. Cô đắc ý để điện thoại xuống chờ mấy chị em sau khi đọc xong sẽ cùng nhau kích động gào thét (3). Phan Phỉ hoàn toàn không ngờ Từ Điềm đụng một cái làm cô đem đoạn truyện đó gửi vào nhóm chat của lớp. Lúc này trong lớp có không ít bạn học đang chơi điện thoại chú ý tới văn kiện mà Phan Phỉ gửi nhầm.
Tác giả có lời muốn nói: Tốc độ tay của Phàn Uyên, Cố Dương thật khoái hoạt.
( Tôi cố tình để nguyên là khoái hoạt đó, mọi người nghĩ sao thì nghĩ =)))) )
***Chú ý:
- Nguyên văn đoạn này vốn là 表情有些神经 (biểu tình có chút thần kinh) nhưng từ ‘’thần kinh’’ thì mình không chắc nên dùng thế nào nên quyết định đổi thành ‘’thất kinh’’, bạn nào có từ hay hơn thì góp ý nhé.
- 节奏大师 - Tiết tấu đại sư là một trò chơi trên di động của Trung Quốc
- Nguyên văn là 土拨鼠尖叫- thổ bát thử la hét. Mình để ảnh minh họa cho mọi người dễ hiểu.
Giải ra rồi 233333 Nhưng để edit xong 2 chương SKLH mới đọc được 😭
Trả lờiXóa#Team_bị_deadline_dí thiệt khổ QAQ
Trả lờiXóagiải xong cái pass mừng ghê á mụi người :>>
Trả lờiXóaLà chủ nhà nhưng vẫn phải giải pass QAQ
Trả lờiXóa(´• ω •`) ♡(´• ω •`) ♡(´• ω •`) ♡(´• ω •`) ♡(´• ω •`) ♡(´• ω •`) ♡
Trả lờiXóa