Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 6

Edit: Xiao Cao (Tiểu Thảo)

Beta: Tiểu Fú

Lý Tử Yên vẫn đang đứng bất động trong bể bơi, Mạnh Triển thầm nghĩ mọi chuyện hỏng bét rồi. Hắn tinh mắt thấy được một cái quần đồng phục học sinh rách rưới đang trôi bên trong nước liền lập tức bơi qua túm lấy. Dư quang thoáng nhìn lại thấy một cái quần lót bị rách, nội tâm chấn động, vẫn phải bắt lấy rồi đem cái quần đồng phục kia bọc lại rồi bò lên trên bờ. Mạnh Triển nói với giáo viên thể dục một tiếng rồi đi ra ngoài.

'’Thầy, em đi đưa quần áo cho Phàn Uyên!’’

Phàn Uyên ôm Cố Dương, hắn đi ra gấp nên chân vẫn đang đi dép lê, trên người cũng chỉ khoác hờ áo choàng tắm chứ không buộc mà chạy như bay trên sân trường, dáng dấp rất dễ nhận ra. Một loạt học sinh đang lên lớp vừa quay đầu liền từ cửa sổ thấy được Phàn nam thần đang ôm người chạy băng băng trên sân trường bèn kinh hô thành tiếng.

Cố Dương cả người đều nóng lên, cậu không nhịn được dính sát Phàn Uyên. Làn da lạnh lẽo của Phàn Uyên đối với cậu chính là cách giảm bớt nóng bức tốt nhất. Phàn Uyên cúi đầu xuống liền thấy Cố Dương hơi ngẩng đầu, lớp áo nhăn nheo trước ngực chứa một đống hạt ngọc trai nhỏ xinh xinh bên trong, mí mắt ướt át đang trơ mắt nhìn hắn.

Phàn Uyên tức cười: ‘’Cậu quả thật là chúa gây phiền phức.’’

Cố Dương há miệng, mấy viên ngọc trai lại từ hai má lăn xuống, cậu liền ngậm miệng lại không muốn nói nữa.

Mở cửa phòng y tế, giáo viên không có ở trong.

Phàn Uyên khom lưng đem Cố Dương đặt lên giường, xoay người lại đem mành ở cạnh giường kéo lên. Cố Dương ngay lập tức muốn nhanh chóng bỏ khăn tắm đang quấn lấy đuôi của mình, khăn tắm dán chặt vào đuôi thực sự rất khó chịu. Mặc dù là ban ngày nhưng khi vừa được giải thoát vảy đuôi nhẵn nhụi lòe lòe tỏa sáng chói mắt.

Phàn Uyên kéo mành xong quay đầu thì thấy Cố Dương đang vẫy vẫy chóp đuôi, trong tay đều là trân châu, dáng dấp không tim không phổi. Hắn trong lòng bực bội liền tìm một cái khăn mặt sạch sẽ ném cho Cố Dương.

Cố Dương nhìn khăn bị ném tới trên mặt, khóe miệng vểnh lên quay đầu nhìn Phàn Uyên: ‘’Cám ơn!’’

Sau đó cậu liền dùng khăn mặt đem số ngọc traibọc hết lại, Phàn Uyên giật giật khóe miệng: ‘’Tâm tư thật ghê gớm.’’

Hắn cầm khăn lông ném cho Cố Dương: ‘’Đem đuôi của cậu lau khô đi, nhanh chóng biến trở lại.’’

Cố Dương cầm khăn, nhìn nhìn đuôi của mình cảm thấy không nỡ xuống tay. ‘’Làm nhẹ nhàng thôi nha, có chút khó chịu.’’

Phàn Uyên dứt khoát giật lấy khăn mặt, một tay đè lên vai Cố Dương, đến gần lau cho cậu.

'’Cậu không dùng khăn mặt để lau, lẽ nào muốn dùng khăn lông ướt?'’

Lời còn chưa nói xong hắn liền cầm khăn mặt lau đuôi Cố Dương một cái, khăn mặt khô ráo lập tức hút lượng nước ít ỏi còn sót lại trên đuôi cá của Cố Dương, cậu khó chịu dùng đuôi vỗ vào vai Phàn Uyên.

‘’Cậu đừng lau! Đợi nó tự khô không được sao?’’

Phàn Uyên đè lên Cố Dương không để cho cậu giãy dụa: ‘’Đừng để cho người khác nghi ngờ, nhanh chóng lau khô để biến trở lại!’’

Cố Dương hai chân biến thành đuôi cá nên không nhìn ra được trọng điểm là chỗ nào, Phàn Uyên ra tay thẳng thắn dứt khoát, từ bên hông trực tiếp lau tới tận chóp đuôi, lau tới mức Cố Dương đỏ cả mặt, hai tay cầm lấy cánh tay Phàn Uyên, đuôi khoát lên khuỷu tay của hắn, chóp đuôi vẫy tới vẫy lui thỉnh thoảng còn lướt qua cằm Phàn Uyên.

‘’Để yên một chút, đừng có lộn xộn!’’ Ngữ khí của Phàn Uyên khá dữ, chỉ có những lúc đối mặt với Cố Dương hắn mới có những cảm xúc biến hóa rõ ràng như vậy.

Đuôi cá phơi trong không khí bị lau mấy lần liền khô ráo, ánh sáng màu xanh biếc lóe lên, một đôi chân dài mảnh khảnh thay thế đuôi khoát lên khuỷu tay Phàn Uyên.

Hai người đều không ngờ rằng sẽ đột nhiên biến về như vậy, Cố Dương phía dưới trống trơn cái gì cũng không mặc, vạt áo đồng phục học sinh hơi dài miễn cưỡng che khuất bộ vị quan trọng.

Mành giường phía sau hai người soạt một cái bị mở ra, giáo viên y tế cùng Mạnh Triển trố mắt kinh ngạc.

Trong rèm, Phàn Uyên một tay đè trên người Cố Dương, một tay cầm khăn mặt đặt trên bắp chân cậu. Cố Dương một chân khoát lên khuỷu tay người kia, một cái còn lại dựa vào lồng ngực Phàn Uyên.

Trọng điểm là Cố Dương không mặc quần.

Về vấn đề có mặc quần lót hay không, Phàn Uyên chắn tầm nhìn, bọn họ không thấy.

Giáo viên y tế phản ứng lại đầu tiên, soạt một cái đem tấm mành kéo lại.

Mành vừa kéo chỉ chốc lát, hai cái túi liền bị vứt vào trong.

Giọng Mạnh Triển từ sau mành truyền tới, có phần hoang mang.

‘’Cậu cậu cậu y phục của cậu!’’

Sau đó là tiếng đóng cửa, giáo viên và Mạnh Triển cùng đi ra ngoài.

Cố Dương cả khuôn mặt đỏ chót, cậu bất chợt phản ứng, lập tức dùng sức đạp một cái đẩy ra Phàn Uyên đang không có phòng bị gì ngồi ở trên giường, dùng sức kéo vạt áo đồng phục học sinh xuống.

Phàn Uyên bị đá vào ngực suýt nữa nghẹt thở, sắc mặt hắn có chút âm trầm, khom lưng nhặt lên túi quần áo trên đất.

Hai túi quần áo, một túi là quần áo ướt sũng của Cố Dương, một túi là quần áo khô của Phàn Uyên do Mạnh Triển đi tìm từ tủ treo quần áo, rất tri kỷ cầm tới hai bộ.

Cố Dương của trước đây không bao giờ mặc đồng phục học sinh, trong tủ treo quần áo không có đồ dự bị để thay.

Phàn Uyên ném một bộ quần áo sạch cho Cố Dương, chính mình đưa lưng về phía cậu thay quần áo.

Cố Dương không dám nhìn nhiều, cũng tự mình quay lưng lại nhanh chóng thay đồ.

Lần này thời gian biến thành người cá của cậu không lâu, tác dụng phụ cũng không quá mãnh liệt, một bao trân châu được cậu tỉ mỉ bỏ vào trong túi, trân châu lần trước đều rơi hết xuống bể bơi trong nhà Phàn Uyên, một bao này cậu sẽ cẩn thận cất giữ.

Phàn Uyên thay xong quần áo vẫn luôn đưa lưng về phía Cố Dương không nói lời nào cũng không nhúc nhích. Cố Dương mặc xong quần áo tử tế bèn xuống giường nhìn hắn một chút.

‘’Phàn Uyên?’’

Phàn Uyên thở hắt ra một hơi, đột nhiên quay người, trên mặt lại là mặt nạ lễ phép nhưng xa cách.

Hắn mỉm cười nói: ‘’Cố Dương, sau này cách xa tôi ra một chút, tôi không quan tâm cậu là người hay là cá, chuyện của cậu tôi không muốn xen vào nữa.'’

Hắn dùng lời lẽ hết sức lễ phép, nhưng cũng hết sức xa cách.

Ngữ khí này thậm chí so với lúc bình thường Phàn Uyên mắng hắn còn có phần lạnh lùng hơn.

Cố Dương ngẩn người, trong lòng tràn ra từng chút từng chút vị chát, tụ lại một chỗ thành cơn đau lúc có lúc không.

‘’Không muốn’’

Phàn Uyên không để ý nữa, tầm mắt lạnh lẽo liếc nhìn cậu rồi quay người rời đi, lúc gần đi còn rất lễ độ mà đóng cửa lại.

Cố Dương hít sâu một hơi, cắn môi mở ra lòng bàn tay trái kiểm tra độ hảo cảm của Phàn Uyên.

Cậu cho là độ hảo cảm nhất định sẽ giảm rất nhiều, nhưng kết quả lại không như cậu nghĩ, điểm không hề giảm mà lại còn tăng:

Độ thiện cảm: 0.

Độ hảo cảm của Phàn Uyên đối với Cố Dương thẳng tắp tăng lên 21 điểm, cuối cùng từ số âm kéo về giá trị bắt đầu.

Nói cách khác, Phàn Uyên không còn chán ghét Cố Dương nữa.

Tất cả mọi thứ Cố Dương trước đây làm liên lụy khiến độ hảo cảm bị kéo thấp đều đã không còn, tất cả đều khôi phục.

Cố Dương không dám tin tưởng nắm chặt tay trái rồi lại mở ra, kiểm tra rất nhiều lần, lần nào độ thiện cảm cũng hiện số 0 sáng chói minh chứng rằng không phải cậu hoa mắt.

Cậu đột nhiên nhớ tới bên trong tiểu thuyết ‘’Phàm Uyên’’ (1) , Phàn Uyên bị thiết lập là một người khi học cấp hai đã từng bị bắt cóc ngược đãi những nửa tháng trời ròng rã. Hắn đối với tình cảm giữa người với người đều nhìn thấu, thấy hết toàn bộ hư tình giả ý, chán ghét con người tới cùng cực, cứ như vậy sống khắc chế, cẩn thận, dè dặt từng li từng tí.

Phàn Uyên sợ chính mình chìm đắm trong bất kỳ loại tình cảm nào, cho nên hắn ngay tại thời điểm phát hiện bản thân đối với Cố Dương có chuyển biến, phản ứng đầu tiên chính là đẩy Cố Dương ra xa để mọi thứ trở lại điểm xuất phát.

'’Phàm Uyên’’ ý là đứng trước vực sâu thế gian.

Đối với nam chính Phàn Uyên mà nói, thế giới này chính là vực sâu.

Cố Dương siết chặt nắm đấm, oành một cái mở cửa phòng y tế ra thật mạnh rồi chạy nhanh về hướng phòng học.

Tiết thể dục đã kết thúc, lúc này đang nghỉ giữa giờ, trong phòng học rất náo nhiệt, các bạn học vừa thấy Cố Dương tiến vào lại càng thêm sôi nổi chụm đầu xì xào bàn tán.

Cố Dương vừa vào liền thấy bàn của cậu và Phàn Uyên đã tách ra.

Ai nói Phàn Uyên tính tình nội liễm, rõ ràng là không dám biểu hiện ra bên ngoài, vui hay không vui thể hiện thế này vừa rõ ràng lại ấu trĩ.

Phàn Uyên đang cùng bạn học phía trước nói chuyện, đối với Cố Dương làm như không thấy.

Cố Dương đem bàn của chính mình đẩy lại chỗ cũ, cố ý làm ra tiếng động rất lớn, Phàn Uyên vẫn không liếc mắt nhìn lấy một cái.

Cố tình không chú ý nếu quá mức thì chính là đang để ý.

Cố Dương đem ghế cũng kéo tới sát bên cạnh Phàn Uyên rồi ngồi xuống.

Cậu đem cái khăn bên trong đựng toàn là trân châu mở ra đặt lên bàn Phàn Uyên.

‘’Tặng cậu đó.’’

Phàn Uyên không thèm nhìn, trực tiếp dùng tay đẩy ra.

‘’Cám ơn, tôi không cần’’

Bạn học nam ngồi phía trước đang cùng Phàn Uyên nói chuyện không nhịn được hai mắt quan sát Cố Dương, rồi ngay lập tức bị Phàn Uyên lôi kéo tiếp tục nói chuyện.

Bàn trước cảm thấy rất kỳ quái, tại sao có cảm giác mình giống bóng đèn điện?

Nhưng Cố Dương và Phàn Uyên không phải là đối thủ một mất một còn sao?

Chao ôi, bạn học nam chà xát cánh tay của chính mình, bị chính ý nghĩ của mình làm cho buồn nôn.

Cố Dương trong lòng có chút tức giận, tóm lấy bao trân châu nhét vào cổ áo Phàn Uyên, trân châu lạnh lẽo lập tức thuận theo lưng Phàn Uyên lăn xuống.

Phàn Uyên rốt cục cũng ngừng nói, tầm mắt từ bạn học phía trước chậm rãi rời sang rồi rơi xuống trên người Cố Dương.

Cố Dương hất cao cằm, một bộ dáng ngươi dám làm gì ta.

Các bạn học khác đã nhìn lén được một lúc, sắc mặt căng thẳng, tâm lý kích động.

Đến đến!

Đánh nhau! Đánh nhau!

Phàn Uyên từ chỗ ngồi đứng lên, trân châu trong quần áo rơi hết xuống mặt đất, cả hai người ai cũng không nhìn.

Trân châu lăn đi khắp nơi, Cố Dương nghe âm thanh kia đôi mắt đỏ lên.

Nụ cười mỉm trên mặt Phàn Uyên vẫn luôn luôn không thay đổi, hắn chỉ đứng lên đẩy Cố Dương ra, đi ra ngoài.

Phàn Uyên ra ngoài lần này tới tận khi chuông vang lên cũng không trở về, Cố Dương con mắt đỏ ngầu ngồi ở vị trí ngơ ngẩn, không buồn để ý tới ai.

Tiết sau đó là tiết ngữ văn của Trác Uyển, cô Trác vừa tiến vào liền nhận ra bầu không khí vi diệu ở trong lớp học, đặc biệt là học sinh mà cô đắc ý nhất Phàn Uyên vậy mà trốn học. Mà học sinh khiến cô đau đầu nhất Cố Dương lại đỏ mắt mà ngồi tại chỗ, bộ dạng nhẫn nhịn không khóc, Trác Uyển cuối cùng cũng không biết phải nói gì, trực tiếp lên lớp.

Phàn Uyên đi tới tận giờ tự học buổi tối mới về.

Cố Dương cực kỳ nhạy cảm ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt từ trên người Phàn Uyên, cậu từ ngăn bàn lấy ra một viên kẹo bạc hà, đặt ở lòng bàn tay nhào nặn một lúc lâu rồi ném trở lại.

Cả một buổi tối Cố Dương đều không chủ động nói chuyện cùng Phàn Uyên.

Phàn Uyên cũng không liếc mắt nhìn Cố Dương một cái.

Chuông tan học vừa vang lên, Cố Dương đã lập tức chạy ra ngoài.

Phàn Uyên ngồi tại vị trí của mình không nhúc nhích, mãi đến khi phòng học không còn ai, trường học toàn bộ đều đã yên tĩnh, Phàn Uyên mới chậm rãi đứng lên.

Hắn khom lưng, quỳ một chân xuống đất, nhặt từng viên từng viên ngọc trai nhỏ rải rác khắp phòng học.

Hắn nhặt rất nghiêm túc, không để sót bất cứ viên nào.

Ngày hôm sau Cố Dương thở phì phò đến lớp, mới vừa ngồi vào chỗ liền thấy trên bàn Phàn Uyên đặt một cái lọ thủy tinh, trong bình đầy từng viên ngọc trai be bé.

Cố Dương nhìn chằm chằm ngọc trai một hồi lâu mới từ trong túi tiền móc ra đóa hoa dại đã bị cậu giày xéo cả một đường, đặt trên bàn Phàn Uyên.

Lúc Phàn Uyên tiến vào phòng học nhìn thấy bông hoa dại nho nhỏ đã bị rơi mất lá được đặt bên cạnh lọ thủy tinh đựng ngọc trai, hắn cũng không vứt đóa hoa đi, mà đem nó cắm vào bên trong lọ thủy tinh.

Cố Dương nhìn thấy, chống tay lên má quay lưng lại với Phàn Uyên nhịn không nổi mà bật cười.

Cách một bàn phía bên tay phải của Cố Dương chính là vị trí của Từ Điềm. Cô len lén quan sát Cố Dương một buổi sáng, lúc này vừa vặn nhìn thấy cậu đang cười.

Ánh sáng chiếu tới từ phía sau Cố Dương khiến quanh thân cậu được bao lấy bởi ánh sáng. Thiếu niên cúi thấp đầu, ngón út thon dài ôm lấy bên môi cười tới hết sức đẹp đẽ.

Tác giả có lời muốn nói: Thật là ngây thơ nha!

**Chú thích:

  1. Mình mới phát hiện ra mình đã nhầm lẫn tên của tiểu thuyết mà Cố Dương xuyên vào, truyện đó tên ‘’Phàm Uyên’’ chứ không phải ‘’Phàn Uyên’’ như các chương trước mình đã dịch. Mình sẽ dành thời gian để sửa lại các chương trước sau.

8 nhận xét:

  1. Ớ cô ơi, sao tôi không thấy chương 5 đâu cả 😂😂

    Trả lờiXóa
  2. Cô về mục lục xem nhé, chương đó tôi set pass ấy

    Trả lờiXóa
  3. Ha! Hai đứa tưởng dỗi nhau là người lớn à =)))))))))))))mẹ nó chớ, cãi nhau mà như yêu nhau thế này xem được à (`Д´)

    Trả lờiXóa
  4. Phàn Uyên cũng chewchow chết moẹ luôn ấy =)) dỗi nên kéo bàn em yêu ra xa, hết dỗi lại kéo vào =))))

    Trả lờiXóa
  5. Ok cô, toi quên mất mấy chương set pass không có thông báo 😂😂😂

    Trả lờiXóa
  6. rõ ràng chúng nó giận dỗi nhau mà tui đọc cứ như bị tạt một xô thức ăn chó vào thẳng mặt, ha.

    Trả lờiXóa
  7. Tui edit là ngày ngày ăn cơm chó đây 🥺🥺🥺

    Trả lờiXóa
  8. (*^^*)♡(*^^*)♡(*^^*)♡(*^^*)♡(*^^*)♡(*^^*)♡

    Trả lờiXóa