Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 12

Edit + Beta: Xiao Cao (Tiểu Thảo)

Thông báo nho nhỏ: Dạo gần đây bận quá nên không có thời gian beta chương mới, sẽ tranh thủ beta khẩn trương rồi up lên cho mọi người!

Cố Dương lúc này mới chú ý tới Phàn Uyên đã bị mình đẩy ra tận phía sau lưng bạn học ngồi bàn nên cạnh, cậu lập tức lùi lại trả lại chỗ đứng cho Phàn Uyên.

Phàn Uyên lười nhác dịch về phía giữa một bước, Cố Dương cũng không chen vào chỗ hắn nữa, tự kiềm chế bản thân phải ngoan ngoãn đứng yên một chỗ.

Bởi vì Cố Dương vừa mới nhìn thấy cô chủ nhiệm Trác Uyển mới lườm cậu một cái.

Cứ đứng như vậy suốt ba tiết, ngay trong khi Cố Dương đang cố gắng vừa cầm sách vừa ghi chép thì đột nhiên cảm giác những con chữ trước mắt nhòe đi.

Cậu dụi dụi mắt nhưng chữ màu đen vẫn từ từ xiêu vẹo mà nhảy nhót, không chỉ có mỗi chữ viết mà sách cậu cầm cũng bắt đầu lắc lư.

Cảm giác hai chân khô khốc ùa tới nhanh điên cuồng, Cố Dương đứng dựa lưng vào tường cố gắng ổn định thân thể, sách trong tay rơi xuống đất, cơ thể cũng bắt đầu khuỵu xuống.

Phàn Uyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Cố Dương, trán cậu tựa lên vai của hắn, mái tóc ẩm ướt mồ hồi.

‘’Mau đưa mình ra khỏi đây nhanh lên!’’

Phàn Uyên ném cuốn sách trên tay bế Cố Dương lên xông ra ngoài.

Giáo viên môn vật lý đang đứng trên bục giảng sợ hết hồn, chưa kịp hỏi có chuyện gì thì cửa phòng học đã rầm một cái đóng lại.

Phàn Uyên bế Cố Dương chạy thẳng về phía phòng y tế, sắc mặt cậu ngày càng trắng bệch, hô hấp dồn dập, hai tay bấu chặt vào vai Phàn Uyên. Cậu cảm giác được chân của cậu sắp biến thành đuôi cá, nếu không nhanh thì chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện.

Giáo viên y tế đang nhàn nhã uống cà phê đột nhiên cửa phòng y tế bị đẩy ra, lực đẩy mạnh tới mức khiến anh giật mình làm đổ hết cà phê vừa pha lên người.

Phàn Uyên đặt Cố Dương lên giường rồi kéo màn che, quay ra phía sau đẩy giáo viên y tế ra ngoài.

‘’Thưa thấy, em rất xin lỗi nhưng thầy vui lòng ra ngoài một lát.’’

Giáo viên y tế còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì cánh cửa trước mặt đã đóng lại, thậm chí còn có tiếng chốt khóa từ bên trong vọng ra. Thầy giáo cực kỳ tức giận quay người đi, mới bước được hai bước thì chần chừ quay đầu lại. Anh kề tai vào cánh cửa đang đóng chặt lắng nghe, bên trong truyền ra âm thanh ngắt quãng.

‘’Phàn Uyên, mình rất khó chịu.’’

‘’Có chuyện gì thế? Tại sao đột nhiên lại muốn…’’

‘’Mình không biết, mình muốn…’’

Anh đột ngột đứng thẳng người ho khan vài tiếng.

Học sinh bây giờ thật là…ôi!

Trong phòng y tế, Cố Dương nhanh chóng cởi quần, cậu không muốn cái quần gặp tai nạn như những cái quần trước đó đâu.

Cậu duỗi thẳng cơ thể nằm tựa trên giường, chóp đuôi cong cong vỗ xuống mặt giường.

‘’Mình muốn xuống nước! Khó chịu quá!’’

Phàn Uyên sờ lên đuôi của Cố Dương, vảy trên đuôi rất khô, không có tí tẹo hơi nước nào.

‘’Lần trước cậu cũng không có báo trước nào đã biến thành người cá, lần này cũng như vậy, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?’’

Cố Dương hai tay ôm má đang ngày càng nóng lắc lắc đầu, trên trán mái tóc đen dính bết lại, cổ áo bị cậu mở rộng lộ ra cái cổ đang chảy mồ hôi ròng ròng.

Đuôi đột nhiên được Phàn Uyên đụng vào, vây trên đuôi có vẻ thoải mái mà mở ra hết cỡ, Cố Dương cắn môi quay mặt sang một bên.

Bình thường chỉ có lúc nào bị ướt thì mới biến thành người cá, khi nào nước trên đuôi khô hết thì cũng biến trở lại thành hai chân. Nhưng hai lần gần đây đều không hề báo trước mà đều rất đột ngột.

Lần trước tại phòng thay quần áo cậu vẫn không cảm thấy có gì lạ, nhưng lần này cả người đều choáng váng, tới tận hiện tại cảm giác chóng mặt đã giảm bớt nhưng nhiệt độ cơ thể lại tăng lên.

Cố Dương chống giường hơi ngồi dậy, nhịp thở càng ngày càng nặng, hai mắt híp lại giống như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Phàn Uyên ngồi ở bên giường đưa tay thử nhiệt độ trên trán Cố Dương, hơi nóng nhưng vẫn chưa phát sốt.

‘’Đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này?’’

Cố Dương gật đầu, đưa tay ra giữ lấy bàn tay Phàn Uyên vừa định rút về áp lên má của mình.

‘’Cho mình mượn tay của cậu, một lát thôi…Tay cậu rất lạnh, áp thế này rất thoải mái.’’

Phàn Uyên nghe cậu nói thế thì mắt hơi nheo lại, một tay bị Cố Dương nắm chặt kề sát lên một bên má non mịn, một tay lấy điện thoại ra lên mạng tra cứu tư liệu.

Người cá là nhân vật trong thần thoại, trên mạng không phải là không có tư liệu gì, những bài viết này đọc lại vừa thật vừa giả nhưng cũng tốt hơn là chẳng tìm được gì.

Phàn Uyên tìm kiếm những từ ngữ quan trọng: người cá, nóng lên, ham muốn những thứ lạnh.

Kết quả tìm kiếm: Bước vào thời kỳ sinh sản.

Cố Dương ngồi ở bên cạnh đã không còn thoải mãn với một bàn tay nữa rồi, mắt cậu mờ mịt liếc nhìn Phàn Uyên sau đó nâng đuôi cọ xát lên đùi của hắn.

Phàn Uyên im lặng trong phút chốc rồi đột nhiên bật dậy, hai tay ấn Cố Dương nằm lại lên giường trong phòng y tế, lấy drap giường trắng nhanh chóng bọc Cố Dương lại như con nhộng. Cố Dương ngoại trừ cái đầu thò ra ngoài còn lại toàn thân từ trên xuống dưới đều không cử động được.

Cố Dương không nhúc nhích được thì ấm ức muốn khóc.

Phàn Uyên dứt khoát kéo drap giường lên bọc cả đầu Cố Dương lại, chỉ chừa lại mũi và miệng để cậu hít thở. Cố Dương bực bội lại khó chịu, đuôi bị chăn bọc lại vung vẩy khắp giường muốn rũ cho drap lỏng ra. Phàn Uyên hít một hơi rồi khom lưng bế Cố Dương ra ngoài.

Vừa mở cửa thì thấy giáo viên y tế đứng ở ngoài, thầy giáo thấy Cố Dương bị bọc thành một cái kén thì miệng há to hết sức ngạc nhiên.

Trò đùa này hơi quá rồi đấy.

Phàn Uyên không quên nở một nụ cười lễ phép bằng cái mặt nạ hắn đeo hàng ngày, trong lòng hắn đang ôm Cố Dương đang uốn éo giãy giụa nhưng trên mặt vẫn hết sức bình tĩnh gật đầu với giáo viên y tế.

‘’Thưa thấy, drap trải giường em sẽ trả lại một bộ mới.’’

Phàn Uyên đưa Cố Dương về nhà hắn, trên đường đi Cố Dương vẫn luôn nằm trong lồng ngực Phàn Uyên, miệng dán sát vào cổ hắn nhỏ giọng lầm bầm.

Phàn Uyên lúc đầu không để ý cậu đang nói gì, mãi tới tận lúc Cố Dương không hài lòng cắn lên cổ hắn một cái Phàn Uyên mới chú ý tới Cố Dương đang nói gì.

‘’Muốn sinh…Muốn sinh người cá nhỏ…Mình muốn người cá nhỏ…’’

Phàn Uyên cảm thấy tay mình đang đỡ ở hông Cố Dương hơi cứng lại, trong lòng dâng lên ý nghĩ kỳ quái.

‘’Cố Dương, cậu có thể sinh người cá nhỏ?’’

Cố Dương rốt cuộc ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt bị che kín bởi sắc hồng, ánh mắt tan rã.

Cậu nhìn Phàn Uyên rất lâu, còn kề sát vào bên má Phàn Uyên ngửi một lúc sau đó từ từ lắc đầu.

‘’Mình không sinh, cậu sinh cho mình.’’

Một giây sau đó Cố Dương bị Phàn Uyên ném ra ghế bên kia, Cố Dương nằm ở chỗ đó cọ tới cọ lui, trong lòng vừa ấm ức vừa tức giận.

Tại sao Phàn Uyên không sinh người cá nhỏ cho mình còn muốn vứt mình đi chứ.

Phàn Uyên mang Cố Dương về nhà, vừa đến liền đưa cả người cả drap giường bỏ vào trong bồn tắm xả nước lạnh.

Cố Dương ngâm nước lạnh, nhiệt độ cả người chậm rãi giảm xuống, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, cậu bắt đầu chậm rì rì cởi ra drap giường quấn trên người mình. Hai tay Cố Dương đều mềm nhũn, sau khi cởi mấy lần đều không thể cởi được thứ vướng víu trên người mình thì ngẩng đầu đánh ánh mắt tội nghiệp nhìn Phàn Uyên đang tựa cạnh cửa.

Phàn Uyên trên mặt không có chút cảm xúc nào nhìn cậu, thấy cậu muốn nhờ vả cũng không nhúc nhích.

Cố Dương đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo đâu, cảm xúc đầu tiên là oan ức, đưa tay kéo thêm mấy lần drap vẫn không lỏng ra thì mặc kệ nằm nhoài bên trong bồn tắm, hai tay vắt trên thành bồn, ngọc trai nhỏ từ trong mắt bắt đầu tuôn rơi.

Ngọc trai rơi xuống sàn buồng tắm bằng gạch men sứ phát ra tiếng vang lanh lảnh, Cố Dương không nỡ để mất nên vươn tay ra nhặt.

Cậu đang nghĩ mình lần này nhất định là bị choáng váng tới ngốc luôn rồi thì lại bị Phàn Uyên túm lấy phần drap giường quấn trên mông nâng lên.

Phàn Uyên nâng Cố Dương đến trước mặt mình, nhìn Cố Dương đột nhiên ngơ ra, một bộ dạng phản ứng chậm chạp tự nhiên thấy trong lòng phiền não. Hắn dùng sức thổi một hơi thật mạnh vào đôi mắt đang ướt nhẹp của Cố Dương.

Cố Dương bị thổi nheo mắt lại, trong tay vẫn đang cầm chặt mấy viên ngọc trai, không khóc tiếp nữa.

Phàn Uyên thả cậu lại vào trong bồn tắm, vươn tay lau một ít nước đọng trên mặt Cố Dương.

‘’Tỉnh lại đi.’’

Cố Dương giơ tay chặn lại, đờ đẫn mà nhìn chăm chăm Phàn Uyên, đưa ngọc trai trong tay mình đưa tới trước mặt hắn.

‘’Cho cậu ngọc trai.’’

Phàn Uyên nhìn chằm chằm hai viên ngọc trai nhỏ trơn bóng trong lòng bàn tay Cố Dương tức giận khó chịu trong lòng lập tức đều biến mất.

Hắn cuối cùng cũng đứng dậy gỡ ra drap giường vẫn quấn trên người Cố Dương ném xuống đất sau đó đổi nước trong bồn tắm thành nước ấm.

‘’Kỳ sinh sản mà cũng làm đầu óc choáng váng như thế à?’’

Cố Dương nằm nhoài trong bồn tắm, cả người đều không có sức lực, một tay nắm góc áo Phàn Uyên, đầu không ngừng lắc lắc qua lại, rõ ràng là có nghe nhưng không có hiểu.

Nhiệt độ trên người cậu đã giảm bớt, hiện tại ngâm nước ấm thì cảm thấy buồn ngủ.

Đầu óc càng ngày càng mơ hồ, trước khi hoàn toàn ngủ quên cậu mơ hồ nghe được giọng Phàn Uyên nói một câu.

‘’Nếu không tránh xa tôi ra…’’

Cố Dương đang chìm dần vào giấc ngủ, suy nghĩ trong đầu đột nhiên nhảy ra phản bác:

Mình còn muốn công lược cậu đấy, còn lâu mới cách xa cậu ra nhé.

Khi Cố Dương tỉnh lại thì trời đã tối.

Cậu nằm trong chăn duỗi người sau đó muộn màng phát hiện đây là phòng dành cho khách trong nhà Phàn Uyên.

Trước đây lúc học đánh đàn Cố Dương được ở lại đây mấy ngày.

Sao mình lại ở đây?

Cố Dương chỉ mơ hồ nhớ được là Phàn Uyên đem cậu đi phòng y tế, sau đó thì mọi thứ đều ngắt quãng, dù cậu có cố gắng tập hợp lại cũng chẳng nhớ được chuyện gì rõ ràng.

Cố Dương vén chăn muốn xuống giường sau đó ngay lập tức kéo lại chăn che lên người.

Cậu không mặc gì cả, cái gì cũng không mặc!

Cố Dương rụt cả người vào trong chăn rồi khe khẽ gọi một tiếng: ‘’Phàn Uyên?’’

Không có ai trả lời, Cố Dương đành quấn chăn quanh người rồi đứng lên đi ra ngoài.

Phàn Uyên lúc này đang ở trong phòng sách, thấy Cố Dương bọc chăn đi vào cũng không nói gì.

Cố Dương lúng túng đứng ở cửa rụt rè hỏi: ‘’Phàn Uyên, quần áo của mình đâu?’’

Phàn Uyên lật sách: ‘’Ướt.’’

Cố Dương chân trần giẫm trên thảm trải sàn, cứ đứng ở cửa không biết phải làm sao.

Phàn Uyên đặt sách xuống bàn, hai tay chống cằm nhìn thẳng vào Cố Dương một lúc, ánh mắt kia đen kịt lại sâu không thấy đáy, Cố Dương bị nhìn chằm chằm cảm thấy không thoải mái.

Cố Dương hơi nghiêng mặt đi: ‘’Nhìn cái gì?’’

Phàn Uyên đứng dậy ném cho Cố Dương một bộ quần áo sạch.

‘’Mặc vào, đưa cậu đi một nơi.’’

‘’Đi đâu?’’ Cố Dương hỏi.

Phàn Uyên không để ý tới cậu nữa.

Quần áo là của Phàn Uyên nên Cố Dương mặc hơi rộng, nhưng không ảnh hưởng gì cả, cậu thuần thục xắn tay áo và hai bên ống quần lên.

Mặc xong quần áo Cố Dương bị Phàn Uyên dẫn tới phòng tập thể hình trong nhà.

‘’Chúng ta tới đây làm gì?’’ Cố Dương bám sát theo Phàn Uyên.

Phòng thể hình của nhà Phàn Uyên có rất đầy đủ thiết bị tập luyện, từ những loại dụng cụ cơ bản tới những loại máy tập chuyên nghiệp.

Cố Dương cầm lấy một cái tạ tay thử nhấc hai cái rồi lập tức thả về chỗ cũ.

Không được, không được, nếu nhấc thêm hai cái nữa chắc gãy tay mất.

Phàn Uyên nhặt lên tạ tay bị Cố Dương ném xuống, ở trước mắt cậu nâng tạ mười mấy lần.

Cố Dương chớp chớp mắt, Phàn Uyên có ý gì?

Phàn Uyên thả tạ tay xuống rồi đi chống đẩy, kéo tạ, chống đẩy, hít đất, cuối cùng đi tới máy chạy bộ mở lên tốc độ nhanh rồi bắt đầu chạy.

Cố Dương trợn tròn mắt nhìn tới sững sờ, đi tới cái máy bên cạnh máy của Phàn Uyên rồi cũng chạy bộ.

Tuy là chạy bộ nhưng Phàn Uyên mới chạy, Cố Dương là đi bộ.

Đi được mười phút Cố Dương xuống khỏi máy, Phàn Uyên vẫn đang chạy.

Mãi đến tận khi sau lưng áo của Phàn Uyên đã bị mồ hôi thấm ướt hắn mới tắt máy chạy bộ, cầm lấy hai bình nước, ném cho Cố Dương một bình, sau đó nói ra câu nói đầu tiên từ nãy tới giờ.

‘’Muốn tôi sinh người cá nhỏ cho cậu? Cậu làm được không?’’

Bình nước trong tay Cố Dương rơi xuống đất.

Trong đầu cậu hiện tại là một mảng sấm vang chớp giật, cậu đã nhớ ra chuyện ban ngày.

Cậu muốn Phàn Uyên sinh người cá nhỏ cho cậu!

Ông trời ơi.

Giết tôi đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Phàn Uyên: Cậu suy nghĩ lại thật kỹ, là tôi sinh hay cậu sinh.

Hai người này thật là thanh tâm quả dục.

Lời của editor: Mọi người biết tại sao Phàn Uyên tập thể hình hăng như vậy không =))))

4 nhận xét:

  1. ♡\( ̄▽ ̄)/♡♡\( ̄▽ ̄)/♡♡\( ̄▽ ̄)/♡♡\( ̄▽ ̄)/♡♡\( ̄▽ ̄)/

    Trả lờiXóa
  2. ÒvÓ
    *không nhịn được nở một nụ cười đen tối*
    hehehe

    Trả lờiXóa
  3. Chắc lúc đấy thầy sốc lắm đk =))

    Trả lờiXóa