Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang









[CCTLBTCBQTT] Chương 40

Chương 40:

Edit: l

Beta: Baozi; A meo


“Hoàng thượng, ý của Vương công công chẳng lẽ là trên người thần thiếp có mùi lạ, cá bị hun sao?”

   

Cừu thị mặt tối sầm, chẳng lẽ con cá này dám cười nhạo người bà hôi hám, sao nó dám! Chắc chắn là con cá này đang cố tình gây khó dễ bà.


Tam Hoàng tử Mục Thiên Minh đã chờ thời cơ này rất lâu, âm thầm trao đổi ánh mắt với Tiền Phi. Tiền Phi nhân cơ hội nói: “Thù tỷ cần gì phải kích động như thế, con cá này đi theo Cảnh Vương thì không sao, cớ gì vừa thấy tỷ tỷ lại... không khỏe?


Tiền Phi không giống Vương Hỉ, có thể mặt dày nói cá hắt xì, bản thân Tiền Phi chưa từng nghe nói điều này nên đổi thành từ uyển chuyển hơn.


“Có lẽ nó thật sự ngửi thấy mùi đặc biệt nào đó. Tỷ tỷ mới bị thương, chi bằng mời thái y đến khám xem sao, nhỡ đâu vết thương có chuyển biến gì, tốt nhất là nên cẩn thận chút.”


Cừu thị: “...”


Cừu thị cảm thấy Tiền Phi không có ý tốt, đương nhiên muốn từ chối, Hoàng đế lại cảm thấy trong lời Tiền Phi chan chứa sự quan tâm, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiền Phi nói cũng có lý, không bằng gọi thái y đến kiểm tra một lần nữa đi.”


Thái y lần trước lại bị gọi tới, Mục Thiên Minh cố ý nhắc nhở: “Phải cẩn thận kiểm tra rõ ràng, xem vết thương của Cừu Tần có biến chuyển gì hay có mùi khác lạ nào không.”


Thái y nhận lệnh, kiểm tra cẩn thận hơn bất cứ khi nào. Trong lòng Cừu thị hoảng loạn, chính bà cũng không biết vết thương sẽ có vấn đề gì.


Những lần trước, thái y kiểm tra xong đều nói Cừu Tần cần phải nghỉ ngơi. Lần này, thái y trực tiếp quỳ xuống nhận tội, báo Hoàng đế vết thương của Cừu Tần không sao nhưng chỗ bị thương có mùi bách, lúc trước thái y chỉ lo kiểm tra vết thương không chú ý tới điểm này.


Mùi bách?


Hoàng đế nhất thời không hiểu rõ, nhưng điều này ít nhất cho thấy cá của Cảnh Vương thật sự có thể gửi được mùi lạ.


Thiện cảm của Hoàng đế với cá của Cảnh Vương lại hơi tăng lên.


Lục Hoàng tử luôn dịu dàng suy nghĩ một lúc lâu sau chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Phụ hoàng, nhi thần nhớ rằng cung Chung Túy Cừu Tần đang ở không trồng bách, vậy vết thương trên cánh tay Cừu Tần nương nương…”


Một lời đánh thức người trong mơ, Hoàng đế quay sang Cừu thị, lạnh lùng nói: “Cừu thị, có phải ngươi nói dối trẫm không, nói cho trẫm ngươi thật ra bị thương ở đâu?”


Lúc thái y nhắc tới cây bách, chân Cừu thị đã bắt đầu run rẩy. Hoàng đế trừng mắt nhìn bà, tâm trí Cừu Tần trong nháy mắt trống rỗng, run rẩy quỳ xuống.


Bà phải giải thích thế nào, rằng sao vết thương bà lại dính mùi cây bách không hề có trong cung Chung Túy?


Một nội thị vội vàng bước vào điện, nhỏ giọng thì thầm với Mục Thiên Minh vài câu. Ánh mắt Tam Hoàng tử rực sáng, lập tức đứng dậy nói: “Phụ hoàng, về vụ cháy trong cung Chung Túy, bên chỗ nhi thần có bước tiến mới. Nghe nói cung nhân đổi hoa trong cung Chung Túy mất tích, thị vệ của nhi thần vừa vô tình phát hiện có thi thể phụ nữ ở Ngự Hoa Viên, sau khi điều tra đó chính là người đổi hoa này.”


Cái gì?


Cá chép nhỏ ngại cung đấu nhàm chán, đang lén lút chơi trò cọ ngón tay với Cảnh Vương nghe vậy kinh ngạc ngây người. Nhân vật phụ đổi hoa nhỏ nhoi trong truyện gốc cũng không chết, sao bây giờ đã về chầu ông bà rồi?


Khó trách ban đầu Tam Hoàng tử không tra được gì, phải đến lượt cậu ra tay…


Tam Hoàng tử chỉ nói mấy câu, không nói rõ người đổi hoa tự sát hay bị giết.


Nếu là vế trước, có thể là do ngọn lửa nhỏ trong kế hoạch ban đầu biến thành lửa lớn thiêu rụi một nửa cung Chung Túy, người đổi hoa không thể giải thích được mới tự kết liễu đời mình. Nếu là vế sau, ai là người giết người đổi hoa, chỉ dựa vào lời Tam Hoàng tử nói Lý Ngư không đoán ra được. Thế nhưng, dù là vế nào, Cừu thị đều là người khả nghi nhất.


Cừu thị biết tin này, mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.


Giọng Tam Hoàng tử oang oang giấu giếm sự sung sướng: “Nghe nói người đổi hoa kia từng làm cung nhân bên người Cừu Tần, may mắn trước khi chết nàng có để lại bức di thư, viết ai là hung thủ giết mình.”


Cừu Tần cảm thấy không ổn, Hoàng đế đã hạ lệnh: “Trình hết lên đi.”


Tiếp theo là thời gian thẩm vấn. Thị vệ của Tam Hoàng tử xác nhận người đổi hoa đã bị giết, trước khi chết để lại di thư, người chỉ ra trong thư không phải ai khác mà chính là chủ tử của nàng Cừu Tần. Trong di thư, người đổi hoa cũng nhắc đến vốn Cừu Tần ra lệnh cho nàng đốt lửa, Cừu Tần sợ nàng tiết lộ bí mật nên có ý giết nàng.


Người bị giết còn có thể để lại di thư, e rằng việc này không đơn giản. Bản năng mách bảo Lý Ngư có gì sai sai, nhưng những việc Cừu thị đã làm trong di thư đều là sự thật.


Hoàng đế lập tức sai người theo lời di thư đến đài Nhã Tâm lục soát, lần lượt tìm thấy những bằng chứng bất lợi với Cừu thị như nhánh cây bách, khăn, còn tìm được nhân chứng thấy Cừu thị xuất hiện ở đài Nhã Tâm.


Cho dù nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của người đổi hoa là thế nào, Cừu thị sai người đốt cung là sự thật, tự làm bỏng bản thân lừa Hoàng đế là sự thật,  thậm chí lưng còn có khả năng cõng mạng người. Mấy tội danh này ụp xuống, chút thương tiếc của Hoàng đế với Cừu thị cũng biến mất như không tồn tại.


Trước đây, ông cho rằng Cừu thị kiêu căng không giáo dục Nhị Hoàng tử cho tốt chủ yếu là do ông tỏ ý lập thái tử khiến Cừu thị và Nhị Hoàng tử dâng lên ngọn lửa tham vọng, không ngờ rằng bản thân Cừu thị vốn có tâm địa rắn rết…


Cừu thị quỳ rạp xuống đất, đối mặt bằng chứng rõ ràng, bà không thốt ra nổi một câu bào chữa. Trước mặt chúng phi tần, Hoàng đế biếm Cừu thị thành dân thường, đưa vào lãnh cung, phái La Thụy Sinh lập tức đến phủ An Hầu, răn dạy tận mặt An Hầu.


Cừu thị và An Hầu không gây ra được chuyện gì nữa.


Mục Thiên Minh đắc ý liếc Mục Thiên Hiểu, hắn muốn đôi mẹ con này mãi mãi không thể vực dậy, vị trí của hắn mới ổn định được.


Tam Hoàng tử khoe khoang, Lục Hoàng tử thuận theo cười nhạt.


Cảnh Vương không muốn nghe Cừu thị kêu khóc, mở lời từ biệt với Hoàng đế. Hoàng đế có vài phần hứng thú với cá chép nhỏ, nhưng hiển nhiên giờ không phải lúc thích hợp để nghiên cứu điềm lành, ông lệnh Cảnh Vương ngày khác vào cung thảo luận.


Khi Cảnh Vương rời đi, đôi mắt Lục Hoàng tử nhìn chăm chú Cảnh Vương như suy tư gì, Cảnh Vương cũng chú ý tới ánh mắt của Lục Hoàng tử, nhận ra có một tay của Lục Hoàng tử luôn buông thõng xuống rụt trong ống tay áo chưa từng lộ ra.


Cảnh Vương lặng lẽ cụp mắt xuống.


Mục Thiên Hiểu cười, đôi tay lộ ra từ ống tay áo lộ ra nhấc lên chắp lại chào hướng Cảnh Vương, giọng nhẹ nhàng: “Ngũ hoàng huynh đi đường cẩn thận.”


Cảnh vương thấy đôi tay gã không tì vết, cũng khách sáo gật đầu với gã.


Lý Ngư ở trong bình thủy tinh theo Cảnh Vương một đoạn. Cảnh Vương dẫn cậu ra vào hoàng cung mấy lần, cậu vẫn nhớ mang máng đường đi, đương nhiên nhận ra từ lúc ra khỏi cửa cung bọn họ không đi về phía vương phủ.


Sườn mặt kiên nghị của Cảnh Vương tựa như điêu khắc, sau lưng mấy chục thị vệ áo đen im lặng theo sau, Vương Hỉ ngồi bên mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.


Đây là định đi làm chuyện gì vậy? Cá chép nhỏ hoang mang khó hiểu.


Nhớ lại trong truyện gốc, đoạn cốt truyện Cừu thị bị vả mặt này chủ yếu là cuộc đối đầu giữa phe Tam Hoàng tử và phe Nhị Hoàng tử, Cảnh Vương vẫn chưa ở đây. Trận hỏa hoạn này chỉ làm hư hại một phòng nhỏ trong cung, lửa không lớn, cung nhân đổi hoa không chết, cuối cùng Cừu thị bị hạ vị chứ không bị phạt lãnh cung, còn có thể kéo dài hơi tàn một thời gian. Nhưng hiện tại sự thật là Cảnh Vương không chỉ có ở đây mà còn truyền tin cho Tam Hoàng tử, mượn tay Tam Hoàng tử trừ bỏ tai họa Cừu thị, kết cục của Cừu thị thảm hơn trong sách nhiều…


Trận tranh đấu này nhìn bề ngoài thì nghĩ là Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử thắng, thực tế Cảnh Vương mới là người thắng.


Trong lòng Lý Ngư thót một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái chết của cung nhân đổi hoa, nếu nàng không tự sát vậy ai đã giết nàng?


Cá chép nhỏ trộm ngắm Cảnh Vương, trên người Cảnh Vương có sát khí, chẳng lẽ là Cảnh Vương bí mật giết cung nhân đổi hoa?


Chẳng bao lâu sau, cậu đã tự tìm ra đáp án cho riêng mình.


Đêm đã khuya, Cảnh Vương cầm bình thủy tinh đi quanh co lòng vòng, dừng lại trước một gian nhà, giơ tay.


Sau lưng hắn, tất cả thị vệ đều ẩn vào trong bóng đêm, chính Cảnh Vương cũng tìm một chỗ ẩn nấp, lẳng lặng nhìn gian nhà này từ xa.


Trong nhà tiếng cãi cọ ồn ào, thi thoảng lại vọng ra tiếng quở trách và răn dạy, hình như đang có người cãi nhau trong đó. Chỉ chốc lát sau, một người được tùy tùng vây quanh nổi giận đùng đùng bước ra.


Người này Lý Ngư cũng biết, là tổng quản nội thị La Thụy Sinh.


Mặt La công công không giấu nổi sự tức giận, nội thị bên người không ngừng khuyên nhủ: “Ngay cả công công được lòng ngự tiền phụng chỉ đến mà cũng dám tranh luận, An Hầu thật đúng là không có đầu óc, dáng vẻ này có đỡ cũng không đứng lên nổi.”


La Thụy Sinh giận thật, nhưng tùy tùng nói thẳng tuột ra như vậy lại cảm thấy không ổn thoả: “Không cần chèn ép An Hầu như thế, dù sao cũng là hoàng tử.”


Tùy tùng hai bên không để ý: “Ôi, công công ngài chưa trải qua việc đời, phượng hoàng nghèo túng thì làm được gì, mất thánh tâm còn chẳng bằng con gà đâu.”


Quả thật, La Thụy Sinh khinh thường cười nhạo, không nhiều lời nữa.


Lý Ngư nhận ra từ cuộc trò truyện của họ, đây là nơi An Hầu ở, vừa nãy Hoàng đế lệnh La tổng quản qua đây răn dạy nên La tổng quản mới xuất hiện ở chỗ này.


Đám người La công công thoắt cái đã đi xa, Cảnh Vương đợi người đi hết rồi sai thị vệ bao vây quanh nhà, quấn chặt dây xích trên bình thủy tinh vài vòng, giữ chặt trong tay, đề khí nhảy lên nóc nhà.


Lý Ngư không chút phòng bị nào đã được đưa lên trời: !!!


Lý Ngư chăm chú nhìn, xung quanh đen kịt, vậy mà chủ nhân bạo quân lại mang cá cưng ngồi xổm trên nóc nhà An Hầu.


Lý Ngư không biết Cảnh Vương muốn làm gì, dù sao cậu cũng không trốn thoát được bình thủy tinh, chỉ tò mò đi cùng Cảnh Vương. Cậu thấy Cảnh Vương một tay nắm chặt bình thủy tinh như cũ, một tay nhẹ nhàng lật một mảnh ngói, ánh nến mờ nhạt trong phòng chiếu ra ngoài.


Lý Ngư:...


Cá chép nhỏ vội vàng thò đầu cá lại gần, Cảnh Vương muốn nhìn trộm bộ dạng xui xẻo của An Hầu sao, cậu cũng muốn nhìn!


Chẳng biết có phải cố ý hay không, Cảnh Vương lùi qua một bên nhường, cá chép nhỏ nhảy nhót trong bình dừng lại, vừa lúc có thể thấy rõ ràng tình hình trong phòng.


An Hầu bị nhốt trong phòng nhiều ngày, trên sàn nhà toàn mảnh đồ sứ gạch vỡ, gần như không có đồ trang trí nào hoàn hảo.


Mục Thiên Chiêu ngồi trên chiếc ghế dựa gỗ tử đàn, ôm đầu chán nản. Từ khi bị cấm cửa, gã không thể gặp mặt Hoàng đế, bây giờ trong cung lại truyền ra tin Cừu thị bị biếm lãnh cung, Hoàng đế còn phái La Thụy Sinh đến răn dạy mình. Mục Thiên Chiêu sinh ra đã là hoàng tử, sao có thể chịu ấm ức này, cơn tức càng lúc càng không kiềm chế được, tranh cãi với La công công xong hối hận cũng đã muộn.


Mấy ngày này cuộc sống của gã rất khó chịu, thường xuyên đánh đập người bên cạnh, vợ lẫn con gã đều không dám lại gần, chỉ có vài kẻ tôi tớ gan lớn can đảm lại đây chăm sóc.


Một người hầu lớn tuổi bưng bát canh đến nhỏ giọng khuyên Mục Thiên Chiêu vài câu, Mục Thiên Chiêu không kiên nhẫn vẫy tay, chửi ầm lên, người hầu không dám nán lại lâu, lặng lẽ lui ra.


Lý Ngư theo dõi động tĩnh phía dưới, thấy Nhị Hoàng tử ngày thường mặt mũi sạch sẽ giờ râu ria xồm xoàm, cá rất hả giận. Nhưng Cảnh Vương không định chỉ nhìn như vậy, bỗng nhiên cử động, duỗi tay mò trong ngực rồi lấy một vật ra.


Lý Ngư nhìn thoáng qua, ngạc nhiên giật cả mình, đây là… gối ôm cá mất tích đã lâu của cậu!


Gối ôm này là khen thưởng của một nhiệm vụ, được làm từ chất liệu đặc biệt và trông giống hệt cá, người bình thường không sờ vào cẩn thận cũng không phân biệt được. Đến cậu cũng quên mất vứt ở đâu rồi, sao nó lại lạc sang chỗ Cảnh Vương?


Nghĩ đến Cảnh Vương yên lặng cầm gối ôm cá của cậu còn không trả, Lý Ngư: “...”


Cảnh Vương móc ra một sợi dây mỏng, cột trên đuôi cá sau đó nháy mắt với cá chép nhỏ.


Lý Ngư: “...”


Lý Ngư cảm thấy trong cái chớp mắt này của Cảnh Vương có nụ cười tà ác sắp thực hiện được việc, đang băn khoăn không biết đối phương định làm gì, Cảnh Vương đã nhanh nhẹn nhét cá treo dây vào trong phòng.


Lý Ngư: “........”


Lý Ngư vội nhìn vào phòng, thấy gối ôm cá lặng lẽ ngâm trong bát canh. Vì có dây kéo, Cảnh Vương bắt trúng thời cơ, rơi xuống không phát ra tiếng động nào, Mục Thiên Chiêu đang oán trời trách đất cũng chưa thấy được.


Mục Thiên Chiêu mắng tôi tớ rồi lại mắng La công công, sau khi mắng hơi khát nước, bưng bát trên bàn lên không thèm nhìn mà uống một ngụm canh.


Uống xong, gã bất ngờ nhìn thấy một con cá xám xịt nổi lềnh bềnh trong chén.


Con cá luôn đem đến vận rủi cho gã.


Mục Thiên Chiêu sợ tới mức lỡ tay đập bát xuống đất.


“Không phải ta, không phải ta, mi đừng tìm ta!”


Mục Thiên Chiêu liều mạng lắc đầu trừng con cá rơi trên đất, nó không nhúc nhích tựa như đã chết rồi, Mục Thiên Chiêu vẫn sợ đến mức lùi về sau liên tục. 


Gã nhớ được gì đó, dùng sức moi họng mình kêu thảm thiết: “Người đâu, đến nhanh! Cứu mạng, mau cứu ta!”


Mục Thiên Chiêu không dám nhìn cá trên đất nữa, cũng không dám ở trong phòng một mình, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.


Vì sao Mục Thiên Chiêu lại kích động như vậy?


Lý Ngư hơi khó hiểu, cậu biết Mục Thiên Chiêu ghét mình nhưng đâu cần thấy gối ôm cá là sợ hãi như vậy chứ. Té ngã lộn nhào với kêu cứu mạng gì đó khoa trương quá, cá còn có thể cắn người à!


Chẳng lẽ…


Lý Ngư chợt nảy ra một ý nghĩ, kết hợp với hành động kì lạ của Mục Thiên Chiêu, chẳng lẽ vụ hạ độc thức ăn cho cá, chỗ thức ăn có độc suýt nữa Hùng Phong ăn lúc trước ấy là ý của Mục Thiên Chiêu?


Cho nên ngay khi phát hiện gối ôm cá, An Hầu chột dạ bèn tưởng rằng cá bị độc chết đến lấy mạng, còn cho rằng… canh vừa uống đã bị hạ độc?


An Hầu tin tức không thông đến nay còn không biết cá chép trong bát gã vừa uống còn sống vui vẻ đâu.


Lý Ngư hiểu tâm tư của An hầu, cũng hiểu ra vì sao Cảnh Vương phải mang cá trèo lên nóc nhà An Hầu, thả gối ôm cá xuống dọa.


Lý Ngư hít sâu một hơi, nếu An Hầu muốn hại cá, vậy thì Cảnh Vương… có lẽ là đang báo thù cho cá.


Người này, vì sao đối xử tốt với cá như vậy?


Cậu cảm thấy chắc chắn không phải Cảnh Vương giết người đổi hoa, bởi vì Cảnh Vương có thể trực tiếp ra tay nếu muốn xử lý Nhị Hoàng tử, thật sự không cần đi vòng giết một cung nhân vốn không cần chết. 


Cảnh Vương thừa dịp An Hầu tìm người nhanh chóng thu gối ôm cá lại, nâng bình thủy tinh nhảy xuống khỏi nóc nhà.


“Điện hạ!” Vương Hỉ chạy như bayđến, ông phụ trách hỗ trợ Cảnh Vương ở phía dưới.


An Hầu đã hoàn toàn thất thế, nợ gã thiếu phủ Cảnh Vương cũng đến lúc phải trả.


Cảnh Vương hù dọa An Hầu một lần trước, hắn còn nhớ Tiếu Ngư rất sợ hãi khi thấy hắn giết nữ thích khách, Cảnh Vương nhận được bài học, không để Tiểu Ngư trực tiếp thấy, chỉ khiến Tiểu Ngư nhìn An Hầu bị dọa, bớt giận một chút.


Tiếp đó, Cảnh Vương hờ hững ra hiệu với Vương Hỉ, đợi sau khi hắn rời khỏi phải xử lý sạch sẽ.


Vương Hỉ tuân lệnh, Cảnh Vương dẫn cá về phủ trước. Vương Hỉ đoán chủ tử đi xa rồi mới hạ lệnh thị vệ mai phục xung quanh ra tay.


Ngày hôm sau, phủ An Hầu rối tung lên, nghe nói An Hầu bị Hoàng đế khiển trách, tâm trạng không tốt, uống rượu trút giận, sau khi say rượu đi lại lung tung trượt chân ngã vào ao nhà mình, lúc bị tôi tớ phát hiện đã là thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.


Hoàng đế giận dữ, hành động này của An Hầu chẳng khác nào biểu đạt bất mãn với ông. Hoàng đế nể tình An Hầu là hoàng tử, vẫn cho thái y đến chữa trị. Thái y y thuật cao minh, cứu mạng An Hầu, nhưng sau khi An Hầu tỉnh lại thì người trở nên điên điên khùng khùng, lúc nói “Không phải ta” lát sau lại nói “Là ta”, không ai hiểu nổi ý gã.


Hoàng đế rất thất vọng với đứa con trai này, hạ lệnh nhốt hẳn An Hầu, tránh thả ra làm người khác kinh hãi, nhưng mà theo việc Cừu thị bị biếm vào lãnh cung, không ai sẽ mắt mù nhắc tới An Hầu trước mặt Hoàng đế.


Mỗi phủ đều có người hầu trung thành, An Hầu cũng không ngoại lệ. Có người hầu phủ An Hầu tìm La tổng quản La đút lót, muốn qua La tổng quản xin Hoàng đế chăm sóc. La Thụy Sinh cười đồng ý nhưng thu tiền không làm, ai bảo An Hầu đắc tội hắn?


Tội nhân nên có bộ dáng của tội nhân.


Phủ Cảnh Vương.


Cảnh Vương mới dẫn cá về đến nơi, thuộc hạ đã báo một tin tức tốt, qua nhiều ngày thợ thủ công không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng bể cá mới trong phủ cũng được sửa xong.


Lý Ngư đang mệt rã rời biết được tin này lập tức phấn khởi, không ngừng làm nũng với Cảnh Vương, phun bong bóng. Cảnh Vương làm bể cá thế nào cho mình nhỉ, cậu nghe thấy mấy lần sắp thèm chết rồi!


Giờ cá chép tinh chỉ vung đuôi Cảnh Vương đã biết cậu muốn sao. Hắn theo ý cá, không thả cá từ bình thủy tinh ra luôn mà đưa cá cùng đi xem bể cá mới.


Hàng rào tu sửa vây quanh phủ Cảnh Vương được chuyển hết đi, lộ ra  dáng vẻ thật. Lý Ngư kêu lên một tiếng, cả người cá đều sững sờ.


Không xem không biết, ở những nơi kề sát sân trong phủ, tất cả hồ nước ao sen vốn có đều được đào thông, đất trống không có hồ cũng đào ao, chỗ nào cũng thông nhau, toàn bộ nơi này trở thành một bể cá khổng lồ, dường như vương phủ lớn bao nhiêu thì bể cá mới lớn bấy nhiêu.


Không, đây đã không thể gọi là bể cá mà phải là ao cá thì đúng hơn. Ao cá đổ đầy nước trong veo, dòng nước chảy róc rách, bên cạnh còn đắp một guồng nước nhỏ, cứ mười bước lại có thị vệ gác không cho người khác đến gần.


Lý Ngư ngẩn người nhìn bể cá mới nhìn không rõ điểm cuối, hốc mắt nóng lên.


To như vậy đều dành cho một con cá là cậu sao? Đúng là cậu lớn hơn trước một vòng, nhưng mà Cảnh Vương thật sự làm cho mình một bể cá lớn như vậy…


Huhuhu, cá cảm động quá!


Cảnh Vương cúi người, nghiêng bình thủy tinh muốn cá chép nhỏ vào bể cá mới bơi thử.


Nhưng cá chép nhỏ thế nào cũng không chịu bơi từ trong bình ra ngoài, Cảnh Vương không thể không tự tay lấy cá ra từ trong bình.


Đôi mắt đen láy của cá chép nhỏ nhìn hắn, đầu cá thuận theo cọ tay hắn.


Cảnh Vương cong môi, nâng cá để vào trong nước, đây là quà hắn tặng Tiểu Ngư, hy vọng Tiểu Ngư sẽ thích.


Nội tâm Cảnh Vương đối với việc xử lý An Hầu không hề gợn sóng, sát ý dày đặc biến thành chút ngại ngùng.


Cá chép nhỏ quay vài vòng dưới chân Cảnh Vương, sau đấy mới bắt đầu chậm rãi bơi, bơi càng lúc càng nhanh. Nước ao phía sau đuôi hóa thành bọt sóng trong suốt liên tiếp nở rộ.


Đây là lần đầu tiên từ khi xuyên qua Lý Ngư bơi trong ao, hơn nữa còn bơi một quãng đường dài như thế. Mới đầu cậu vẫn hơi nhút nhát, nhưng khung cảnh kỳ công tuyệt đẹp dưới nước lập tức thu hút sự chú ý của cá.


Đây không phải là ao cá bình thường, Cảnh Vương làm việc cẩn thận tỉ mỉ sai người tạo ra một thế giới dưới nước dành riêng cho cá.


Vách đá dưới nước nạm từng vòng dạ minh châu, soi chiếu ao nước vốn tối tăm sáng như ban ngày. Dưới đáy ao dài nhấp nhô là từng viên đá đủ màu được mài tròn xoe, ở giữa có đình đài lầu các, cây cối núi đá đều thu nhỏ theo cảnh quan thực tế, được điêu khắc trên ngọc thạch.


Cá chép nhỏ xem đến sững người, bơi qua chậm rãi thưởng thức, dần dần nhận ra đây là khung cảnh bên ngoài vương phủ. Thợ thủ công khéo tay khắc họa rất sống động từ cái lớn đến cái bé, bao gồm đường xá, quầy hàng, người qua đường hay ngựa xe, thậm chí cả chó mèo cũng được chạm khắc ra.


Bởi vì cậu luôn được Cảnh Vương mang theo trong bình thủy tinh đi đi lại lại, có mấy lần từng thoáng nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt ngoài phủ, trong lòng tràn đầy hâm mộ, nay toàn bộ nó đều có trong bể cá mới của cậu, thuộc về cậu.


Lý Ngư tự hào dạo quanh, dùng vây cá hết sờ cái này đến chọc cái kia, yêu thích không buông tay. Tuy cậu không thể ra khỏi phủ nhưng tâm trạng thích hóng chuyện cũng đã được thỏa mãn nhiều.


Cuối cùng, cậu bơi tới một nhà độc lập cuối đáy ao.


Lý Ngư cảm thấy nhà này quen quen, nghĩ kỹ mới nhận ra đây là nhà của Cảnh Vương, không ngờ chủ nhân bạo quân còn khắc cả nơi mình ở vào.


Lý Ngư bơi vòng quanh phòng một vòng, phát hiện cửa có thể mở hướng ra ngoài, cá chép nhỏ tự mình dùng miệng vụng về mở cửa.


Trong sân, có một người đàn ông khắc bằng ngọc đang đứng đấy, đầu đội quan vấn tóc, mặc áo gấm, bên thắt lưng còn đeo một thanh kiếm.


Tuy không điêu khắc chi tiết mặt mày nhưng Lý Ngư nhận ra ngay đó là tượng ngọc Cảnh Vương, vì trong số tất cả những người cậu biết chỉ có Cảnh Vương mới ăn mặc thế này.


Tại sao người lại đáng thương như thế, chỉ có một mình mình.


Lý Ngư cười hì hì nhào đến đẩy ngã tượng ngọc, không ngại ngần quấn quanh tượng. 


Chơi một lúc đủ rồi, cậu lại ngậm tượng ngọc lên, nghiêm túc đặt tượng cẩn thận.


Lý Ngư nhớ từng thấy trên vách đá dưới nước có trang trí hòn đá nhỏ hình cá.


Hòn đá như vậy có rất nhiều, Lý Ngư không cần cố gắng đã tìm thấy được một viên, ngậm một góc dùng sức bẻ nó từ trên vách đá xuống.


Mọi việc suôn sẻ, cá kéo hòn đá hình cá, bơi tới chỗ tượng ngọc lần nữa, để hòn đá bên cạnh tượng ngọc rồi đóng cửa lại.


Xong, như vậy chủ nhân bạo quân không phải một mình lẻ loi nữa!


Lý Ngư vui vẻ xoay hai vòng, trở về tìm chủ nhân thực sự của mình.

1 nhận xét: