Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang









[CLNT] Chương 35

Edit: Nguyen Tung
Beta: Sói

Cố Dương tính toán thời gian trả lại hộp quần lót, nhưng cậu cũng không hề từ bỏ ngay mà dự định đặt mua hộp khác. Cố Dương đã hạ quyết tâm sẽ biến Phàn Uyên trở thành cậu bé quàng khăn đỏ độc nhất vô nhị của mình, đỏ từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài! 

Sáng sớm đã náo loạn một trận, khó khăn lắm mới ăn xong bữa sáng chán ngán thì đến giờ đi học, thế nhưng đôi tai và chiếc đuôi sói của Cố Dương vẫn không chịu biến mất như đôi cánh hồi trước.

Cậu tóm lấy đuôi mình, cúi đầu ủ rũ đứng trước mặt Phàn Uyên: "Phàn Uyên, nếu không thì hôm nay mình không đi học nhé?"

Giọng nói của Cố Dương tràn ngập ấm ức, thế nhưng đôi tai hưng phấn run rẩy đã làm lộ suy nghĩ thật của cậu.

Nhìn đôi tai lông xù xù, ngón tay Phàn Uyên ngứa ngáy, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà tóm lấy vuốt ve.

"Không muốn đi học à?"

Cố Dương lập tức gật đầu, một lúc sau mới ngộ ra, cậu lén nhìn Phàn Uyên rồi lại bắt đầu cố lắc đầu, lắc đến nỗi đôi tai sói trên đầu như muốn rớt ra.

"Không phải không phải! Tại mình không giấu được tai và đuôi thôi, nếu đi học sẽ phiền phức lắm ý!"

Nghe vậy, Phàn Uyên bèn lấy mũ lười trai đội vào đầu Cố Dương nhằm giấu đi đôi tai sói, sau đó hắn cầm chiếc áo khoác màu đỏ Cố Dương mua cho mình mặc lên người cậu.
Áo khoác vốn mua theo số đo của Phàn Uyên, là kiểu áo khoác thân dài nên mặc trên người Cố Dương thì che tới tận cẳng chân cậu, thuận lợi giấu đi chiếc đuôi sói. 

Cái đuôi to chui ra từ trong quần, lắc lư bên trong áo khiến vạt áo đằng sau cũng phất phơ theo.

Mặt sau quần có một lỗ là do sáng nay Cố Dương đã tự tay dùng kéo cắt, tuy rằng việc này sẽ làm hỏng quần nhưng ít ra vẫn tốt hơn so với khi cậu biến thành người cá, cái quần trực tiếp bị rách tơi tả.

Phàn Uyên vỗ vào cái đuôi đang lộn xộn của Cố Dương hòng nhắc nhở: "Sau khi ra cửa thì không được vẫy đuôi nữa."

Cố Dương lập tức ngoan ngoãn ngẩng đầu sờ chiếc mũ đang che đôi tai.

"Thật không thoải mái."

Phàn Uyên nắm lấy tay cậu xuống, tay trong tay dẫn cậu ra ngoài.

"Cố nhịn đi, trưa nay chúng ta sẽ vào nhà kho ăn cơm, lúc đấy cậu sẽ được thả cho tai sói tự do một chút.”

Cố Dương bĩu môi đi theo sau Phàn Uyên, Phàn Uyên quả thật rất cố chấp với việc học của hai người.

Trước khi đi, Cố Dương quay người lấy chiếc khăn đỏ mới đặt quàng lên cổ Phàn Uyên.
Phàn Uyên dừng bước, muốn lấy chiếc khăn xuống nhưng Cố Dương đã nhanh chóng bắt lấy tay hắn không cho hắn động. Cậu quấn hai vòng khăn lên cổ Phàn Uyên, xong xuôi mới ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn hắn:

 "Cậu cứ đeo đi được không? Cậu có thấy màu đỏ rất hợp với cậu không, không còn màu nào hợp hơn thế đâu!"

Phàn Uyên nhìn Cố Dương trong chiếc áo khoác đỏ rộng thùng thình, màu đỏ thẫm càng làm nổi bật vẻ môi hồng răng trắng của cậu. Hắn cảm thấy Cố Dương sai rồi, rõ ràng cậu hợp với màu đỏ hơn hắn nhiều.

Trước sự cầu xin của Cố Dương, Phàn Uyên đành hứa không lấy khăn xuống.

Hai người, một người đội nón đen, mặc áo khoác đỏ, một người mặc áo khoác đen, đeo khăn đỏ. Khi tiến vào cổng trường, cả hai lập tức thu hút hàng loạt ánh mắt.

Hai người vốn có chút danh tiếng trong trường, lúc này lại mặc đồ giống đồ tình nhân nên bọn họ càng khiến nhiều người tò mò để ý.

Trong trường, những tin đồn liên quan tới hai người cũng đã lan truyền ra đủ loại phiên bản.

Lý Tử Yên và Mạnh Triển đi sau Phàn Uyên và Cố Dương vào trường. Từ khi Cố Dương không còn đối nghịch khắp nơi với Phàn Uyên mà trái lại còn bám dính lấy hắn, đã rất lâu rồi Phàn Uyên chưa học bài cùng bọn họ.

Nhìn hai người ở phía trước, Lý Tử Yên có chút khó chịu.

"Hừ, có mới nới cũ, mấy đứa bạn cũ như chúng ta bị quẳng sang một bên!”

Mạnh Triển biết giữa Phàn Uyên và Cố Dương có mối quan hệ không tiện nói, nghe vậy, cậu ta kì lạ nhìn Lý Tử Yên: "Đừng nghĩ nhiều vậy, bao giờ yêu đương thì cậu cũng sẽ thế thôi."

Lý Tử Yên đầu gỗ căn bản không thể phản ứng lại: "Yêu ai, cậu hả?"

Tiếng Lý Tử Yên nói chuyện quá lớn, Phàn Uyên và Cố Dương đi phía trước đã sớm chú ý tới hai người bọn họ.

Cố Dương kéo khăn quàng cổ Phàn Uyên làm hắn nghiêng đầu về phía mình, sau đó đến gần nhỏ giọng nói: "Bạn của cậu thật thú vị."

Hôm nay trời lạnh, hơi thở nóng ấm của Cố Dương phả vào tai Phàn Uyên càng thêm rõ ràng, Phàn Uyên nghe xong lập tức căng chặt người, không phát biểu ý kiến dù Cố Dương có nhìn thế nào.

Vừa vào lớp học, hai người đã nhận được sự chú ý từ Phan Phỉ và các chị em tốt của cô.
Không chỉ Phan Phỉ mà Trác Uyển cũng không thể không chú ý đến Phàn Uyên và Cố Dương. Suốt tiết tự học buổi sáng, cô cứ liên tục nhìn sang phía hai người.     

Cuối cùng Trác Uyển cũng không kìm được nữa. Cô đi tới trước mặt hai người, nhẹ nhàng gõ bàn.

"Cố Dương, em bị sao vậy? Đến lớp còn đội mũ, em mau cởi ra đi."

Cố Dương ôm mũ, có chút luống cuống.
Phàn Uyên tiến lên phía trước che cho Cố Dương: "Xin lỗi cô Trác, tối qua Cố Dương đi tắm bị ngã, đầu bị thương phải khâu mấy mũi, vết thương không thể gặp gió."

Trác Uyển kinh ngạc, thái độ lập tức dịu lại, cô nghĩ Cố Dương quả là một học sinh ngoan, bị thương vẫn kiên trì đi học: "Vậy ư, thế mà vẫn đi học, em đúng là học sinh chăm chỉ nỗ lực không ngừng."

Cố Dương có chút lúng túng cười với Trác Uyển rồi lập tức dời mắt nhìn sách vở, một bộ vô cùng hiếu học.

Trác Uyển vui mừng ra khỏi lớp, thuận tiện xuống thông báo cho thầy chủ nhiệm thích soi mói.

Học xong tiết đầu, Cố Dương bắt đầu không thành thật.

Cậu đội mũ nên tai sói vô cùng ngứa, đã thế còn rất nóng. Áo khoác không thể cởi, trong phòng học nhiệt độ lại không thấp nên chẳng bao lâu Cố Dương đã đổ mồ hôi.     

Ngón tay Cố Dương đặt trên bàn từng chút tiến về phía Phàn Uyên, đầu tiên ngón út chạm vào cánh tay hắn, sau đó từng ngón tay lại tiếp tục thăm dò lần mò trên tay hắn, cuối cùng là cả bàn tay nắm lấy tay hắn quơ quơ.
Khi Phàn Uyên nhìn sang, Cố Dương lập tức chỉ vào đầu mình: "Phàn Uyên, mình nóng quá."

Nhìn cái trán nhễ nhại mồ hôi của Cố Dương, Phàn Uyên bèn kéo sát chiếc bàn học phía sau hai người vào tường. Sau đó hắn đẩy cửa ra thành một khe hở, gió lạnh từ hành lang thổi vào giúp Cố Dương thoải mái đôi chút.
Cậu mới vừa thở phào thì bụng lại kêu ùng ục, âm thanh to đến mức Phan Phỉ ngồi trên cũng tò mò quay xuống.

Cố Dương ôm bụng, thấy bụng kêu không ngừng, cậu bèn túm lấy tay Phàn Uyên: "Phàn Uyên, mình đói."

Phàn Uyên kinh ngạc, lúc nãy Cố Dương ăn hết phần điểm tâm cho hai người, thế mà chưa hết tiết thứ nhất cậu đã đói bụng rồi?
Sợ Phàn Uyên không tin, Cố Dương còn kéo tay hắn đặt vào bụng mình xoa xoa.

Bụng nhỏ lép xẹp, quả thật là thức ăn đã bị tiêu hoá hết.

Ngón tay Phàn Uyên ấn bụng Cố Dương: "Ăn nhiều vậy à?"

Cố Dương chột dạ dời mắt, chỉ để lộ một bên tai ửng hồng rồi gật đầu. 

Bụng cậu càng đói, mùi hương hấp dẫn toả ra từ người Phàn Uyên càng nồng.

Cố Dương nghiêng đầu không nhìn Phàn Uyên mà nhìn chằm chằm cửa sau. Chóp mũi cậu run run, mùi hương kia quá bá đạo, nó chui vào mũi cậu như muốn mê hoặc đầu óc vậy.

Không nhịn được, Cố Dương lại quay đầu lại nhìn chằm chằm Phàn Uyên, đôi mắt cậu tràn ngập khát vọng và tha thiết.

Phàn Uyên bị nhìn bèn đẩy bàn tay của Cố Dương ra, cả người lùi về sau nhằm kéo dài khoảng cách.

Hắn lui về sau, Cố Dương lại tiến gần.
Chóp mũi Cố Dương chậm rãi lại gần bả vai Phàn Uyên, cậu nhẹ nhàng hít ngửi một đường đến cổ. Cố Dương dùng chóp mũi chạm vào nơi động mạch cổ của Phàn Uyên, cảm nhận mùi hương nồng nàn ngào ngạt tỏa ra từ động mạch đang lưu thông máu.
"Phàn Uyên, mình đói quá..."

Phàn Uyên liếc thầy giáo đang giảng bài nước miếng tung toé trên bục giảng rồi đẩy Cố Dương ra, sau đó đè vai cậu ấn vào góc tường.

Cố Dương vô cùng ngoan ngoãn để Phàn Uyên đẩy vào góc, phía trước có chồng sách vở che chắn nên ngoại trừ Phàn Uyên thì không ai thấy được cậu. 

Phàn Uyên quay đầu liếc nhìn giáo viên thêm một lần nữa rồi ra lệnh cho Cố Dương hạ đầu xuống.

Cố Dương cúi đầu, hai tay chống trên bàn, cậu hơi nghiêng đầu nhìn Phàn Uyên đầy mong đợi. Đôi mắt Cố Dương sáng quắc, cậu biết Phàn Uyên nhất định sẽ không để cậu bị đói.

Phàn Uyên lôi ra một gói sô cô la từ ngăn bàn, hắn bóc vỏ rồi đưa tới trước mặt Cố Dương.

Cố Dương lập tức cầm tay Phàn Uyên nâng lên, cậu hé miệng nhưng không ăn mà liếm đầu ngón tay hắn trước. 

Cố Dương không dùng sức, chiếc răng nanh nhỏ cẩn thận từng chút cọ cọ đến khi ngón tay Phàn Uyên ướt sũng mới bắt đầu ăn sô cô la. 

Ăn xong hai gói sô cô la, Cố Dương lại muốn mài răng vào tay Phàn Uyên, trên đó vẫn dính rất nhiều sô cô la.

Cố Dương đã phát hiện ra một cách mới, cậu lập tức cầm gói sô cô la bắt đầu ủ ấm. Sau khi sô cô la đã tan chảy, cậu bèn đổ cả gói lên tay Phàn Uyên rồi từ từ dịch môi đến gần, chậm rãi thưởng thức. 

Phan Phỉ ngồi trên nghe thấy âm thanh kỳ quái nên quay đầu nhìn, chỉ thấy Phàn Uyên tay trái chống má, mặt vô cảm nhìn bục giảng.

Thấy Phan Phỉ quay đầu lại, Phàn Uyên hạ mắt, tựa như muốn nói: Có chuyện gì? 
Phan Phỉ nhanh chóng quay đi, khuôn mặt vô cảm vạn năm không cười của Phàn Uyên rất doạ người.

Chờ Phan Phỉ quay đi, Phàn Uyên lập tức nhìn Cố Dương.

Hắn hơi động đầu ngón tay bị Cố Dương ngậm lấy, mang ý trừng phạt mà ấn ấn chiếc răng nanh của Cố Dương, Phàn Uyên nhắc nhở: "Nhỏ tiếng một chút."

Cố Dương bị chọc không hề tức giận mà còn hơi lui về sau vì sợ răng nanh của mình làm Phàn Uyên bị thương. Cậu dùng khoé miệng dính đầy sô cô la cọ vào tay Phàn Uyên, sau đó mới ngẩng đầu lên cười nhìn hắn. Nụ cười của Cố Dương hết sức lấy lòng, nếu không phải trên mép dính toàn là sô cô la thì nụ cười này rất có tính thuyết phục.

Bụng Cố Dương rất đói, cảm giác đói bụng dường như đã lan từ dạ dày ra khắp toàn thân khiến cậu tràn ngập thèm khát đối với Phàn Uyên. Nỗi khát vọng này có vẻ đến từ sự thèm ăn nhưng cũng không hoàn toàn đơn giản chỉ có vậy.

Cậu ăn từng miếng sô cô la chảy ra, đến tận khi tiếng chuông tan học vang lên Cố Dương vẫn chưa ngẩng đầu.

Phàn Uyên rút tay về, lấy khăn ướt trong ngăn bàn ra lau bàn tay phải dính đấy dấu răng và sô cô la: "Được rồi, cậu hơi quá rồi đó."

Cố Dương không nghe thấy Phàn Uyên nói gì, tầm mắt của cậu vẫn dán vào bàn tay của Phàn Uyên.

Phàn Uyên chẳng hề ngăn cản, Cố Dương muốn nhìn thì hắn sẽ cho Cố Dương nhìn. Phàn Uyên dùng khắn ướt ung dung lau đầu ngón tay, mu bàn tay, cuối cùng bàn tay hắn chỉ còn nhìn thấy một vài dấu răng nhỏ.
Cố Dương không thèm nhìn chiếc khăn ướt bị ném đi mà chỉ chăm chú vào tay Phàn Uyên, ngắm nhìn ngón tay thon dài toàn vết răng khiến cậu có cảm giác vô cùng thoả mãn. Cậu nghĩ những dấu răng đó chính là ký hiệu của mình, cậu thấy những dấu vết đó không chỉ nên nằm trên tay…

Tầm mắt cậu hướng lên trên, rơi lên cổ Phàn Uyên.

Một tay Phàn Uyên chống trên bàn, tư thế ngồi ung dung thoải mái, thấy tầm mắt Cố Dương rơi xuống gáy mình, hắn bèn hơi chếch người xuống phía dưới như lơ đãng làm lộ ra phần da cổ.

Cố Dương liếm môi, hai tay đặt xuống bàn, cả người nghiêng về phía trước, từng chút tới gần Phàn Uyên, cậu nhẹ giọng hỏi: "Phàn Uyên, cậu có thể cho mình cắn một miếng không?"

Phàn Uyên cũng học theo Cố Dương, hắn hơi cúi đầu tới gần cậu làm khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần. Tư thế này khiến lúc nói chuyện hơi thở hai người như hòa vào nhau.

Cố Dương khịt mũi rồi liếm môi một cái.
Mi mắt Phàn Uyên hơi rủ xuống, hắn nhìn môi Cố Dương, trên đó vẫn còn dính sô cô la.
"Cắn gì? Cắn thế nào?"

Cố Dương cảm thấy lời thỉnh cầu của mình có vẻ có hy vọng, cậu duỗi tay chỉ vào cổ Phàn Uyên: "Chỗ này…được không?"

Phàn Uyên không lên tiếng mà chỉ nhìn thẳng vào mắt Cố Dương.

Cố Dương mím môi, cho rằng Phàn Uyên không muốn nên cậu dịch ngón tay xuống dưới, chỉ vào tay Phàn Uyên: "Không thì chỗ này nhé?"

"Chỗ này?" Phàn Uyên giơ tay, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn trên không khí.

Cố Dương gật đầu, tầm mắt lập tức chuyển động theo ngón tay Phàn Uyên như là cún con đang được chủ nhân đùa giỡn.

Phàn Uyên đột nhiên giấu tay sau lưng, cự tuyệt Cố Dương.

"Không được."

Cố Dương sửng sốt, cậu trợn mắt nhìn Phàn Uyên như muốn thể hiện thái độ bất ngờ vô cùng của mình. Cậu còn tưởng Phàn Uyên sẽ đồng ý, không ngờ hắn chỉ trêu cậu.

Tay Phàn Uyên để sau lưng, thân thể cũng từ từ lui lại, thậm chí hắn còn cố ý dịch ghế sang một bên hòng kéo giãn khoảng cách với Cố Dương.

Cố Dương thấy thật oan ức, đôi mắt cậu bắt đầu ươn ướt, trong chớp mắt hai hàng lông mi cũng ướt nhẹp dính vào nhau. Cố Dương nhe răng về phía Phàn Uyên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phàn Uyên, cậu xấu lắm! Thật sự là quá xấu xa! Không có ai xấu hơn!"

Bị mắng "xấu xa" không ngừng nhưng Phàn Uyên có vẻ vẫn rất vui, hắn mỉm cười khẽ nâng hàng lông mi ướt nhẹp của Cố Dương: "Nếu tôi xấu như vậy thì không thể ăn cơm trưa cùng cậu rồi."

Cố Dương đang khóc thút thít, nghe vậy lập tức túm góc áo Phàn Uyên: "Phàn Uyên, mình sai rồi! Cậu không xấu đâu! Không ai tốt hơn cậu hết! Phàn Uyên! Phàn ba ba! Cầu xin cậu đó, đừng bắt mình ăn cơm một mình!"

Không được Phàn Uyên cho ăn, không được Khăn đỏ của mình đút ăn thì Cố Dương biết làm sao bây giờ.

Tên khốn nạn Phàn Uyên không lập tức đồng ý, trái lại hắn còn lợi dụng chuyện này bắt Cố Dương giải một đống đề.

Cố Dương chỉ sợ Phàn Uyên không ăn cơm với cậu nên vô cùng nghe lời, Phàn Uyên bắt cậu làm đề nào, làm gì là cậu đều làm hết.

Đến trưa, học sinh trong phòng học đã chạy hết ra ngoài như ong vỡ tổ mà Phàn Uyên vẫn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.

Cố Dương chậm rãi tới gần, cậu kê cằm mình lên khuỷu tay Phàn Uyên, híp mắt chà sát tay hắn.

"Phàn ba ba, tụi mình đi ăn cơm đi? Mình thật sự rất đói."

Lúc này Phàn Uyên mới lấy hai chiếc cặp lồng giữ nhiệt đã được chuẩn bị từ sáng trong ngăn bàn ra, hắn mặc áo khoác rồi chậm rãi đeo khăn quàng cổ đi ra ngoài. 
Cố Dương lập tức chạy theo, mắt cậu dính chặt vào hộp cơm trong tay Phàn Uyên rồi lại chuyển sang ngắm nhìn chiếc khăn quàng cổ màu đỏ hắn đang mang.

Cuối cùng Cố Dương không nhịn được nữa, cậu tóm chặt đuôi chiếc khăn, kéo kéo vài cái rồi ngoan ngoãn nắm lấy đi theo Phàn Uyên đến nhà kho. 

Phàn Uyên quay đầu liếc Cố Dương, Cố Dương ngoan ngoãn nắm khăn quàng đi theo hắn, đường cũng không thèm nhìn, tựa như chú cún con vui sướng vì được đi chơi cùng chủ nhân.

Vừa vào kho, Cố Dương liền ném chiếc mũ sang một bên rồi cởi áo khoác, đôi tai và chiếc đuôi sói lông xù lập tức lộ ra.

Phàn Uyên đi sau khóa cửa, hắn buông rèm cửa sổ rồi kéo tấm đệm dùng để học thể dục ra ngồi lên, xong xuôi mới mở cặp lồng cơm ra. 

Cố Dương vô cùng mong đợi được ăn cơm, bụng cậu đã đói từ sớm, sô cô la hoàn toàn chẳng có tác dụng gì. Nhìn từng hộp đồ ăn được bày ra, cậu lập tức chun mũi ngửi ngửi, thế nhưng lần này Cố Dương lại hoàn toàn chẳng cảm thấy có gì hấp dẫn. 

So với bữa ăn này, cậu cảm thấy Phàn Uyên mới đủ hấp dẫn để thỏa mãi cái bụng đói của mình. 

Dọn xong cơm, Phàn Uyên không nói gì với Cố Dương mà tự mình cầm đũa bắt đầu ăn.
Cố Dương ngồi xổm ở bên cạnh một lúc rồi cũng chậm chạp dịch sang, tầm mắt cậu rơi xuống hộp cơm vẫn còn ấm áp, sau đó lại có chút ghét bỏ mà dời mắt nhìn lên miệng Phàn Uyên.

Phàn Uyên gắp một miếng thức ăn vào miệng rồi chậm rãi nhai nuốt, đồ đạc bừa bộn trong kho cũng không may may ảnh hưởng tới dáng vẻ ăn cơm vô cùng tao nhã đã ngấm vào xương tuỷ của hắn.

Cố Dương dùng đầu lưỡi quét qua răng nanh, cậu cảm thấy đồ ăn trong miệng Phàn Uyên nhất định rất ngon, ngay cả đồ ăn đang bày trước mặt cậu cũng không thể hấp dẫn bằng chỗ thức ăn đang được Phàn Uyên nhai trong miệng.

Cố Dương không nhịn được hé miệng, hai chiếc răng nanh như ẩn như hiện.

Phàn Uyên vẫn luôn âm thầm quan sát Cố Dương, thấy cậu tiến đến cạnh mình nhìn chằm chằm mà không ăn cơm, hắn đã có suy đoán.

Quả nhiên, một lúc sau Cố Dương liền nhào về phía Phàn Uyên, hé miệng nhắm vào môi hắn. 

Đôi đũa trên tay Phàn Uyên rơi xuống đất, lập tức dính đầy bụi bẩn.

Hắn đã sớm có chuẩn bị nên nghiêng đầu, Cố Dương không cắn được môi Phàn Uyên mà cắn trúng gò má của hắn. 

Mặt Phàn Uyên xuất hiên dấu một hàm răng, Cố Dương đè lên người Phàn Uyên nhìn dấu răng của bản thân mà tiếc nuối thở dài. 
Phàn Uyên nhướn mày, con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn Cố Dương, hắn trầm giọng: "Cố Dương, có phải cậu quá càn rỡ rồi không?"

Đôi tai trên đỉnh đầu Cố Dương run lên rồi cụp sang hai bên, chiếc đuôi phía sau cũng cứng ngắc rũ xuống, Cố Dương muốn bò dậy nhưng lại bị Phàn Uyên đẩy về.

Phàn Uyên không quan tâm đôi đũa bị rớt bên cạnh, một tay hắn đặt sau lưng Cố Dương không cho cậu ngồi dậy, một tay khác chậm rãi di chuyển xuống dưới. 

Tai Cố Dương run rẩy, cậu cho là cái mông của mình sắp gặp hoạ, ai ngờ Phàn Uyên lại không véo mông cậu mà dùng ngón tay cuộn lấy gốc đuôi cậu.

Cảm giác kỳ quái dâng trào rồi bao phủ toàn thân Cố Dương trong nháy mắt. Đôi tai và chiếc đuôi cậu như muốn nổ tung cùng lúc, đuôi mắt Cố Dương ửng hồng, hai tay bám vào vai Phàn Uyên, cậu hơi hé mắt xin tha: "Phàn ba ba, mình sai rồi, cậu đừng véo mình được không, đừng véo chỗ đó."

Phàn Uyên không hề bị lay động. Cố Dương nằm trên đất, tóc đen xoã ra để lộ chiếc trán trơn bóng, tất cả đều khiến cả người Phàn Uyên đều tràn ngập tính công kích không ai có thể ngó lơ.

"Chỗ đó là chỗ nào?"

Cố Dương khóc thút thít, lắp ba lắp bắp nói: "Cái đ…đuôi!"

Nhìn bộ dáng tủi thân của Cố Dương, Phàn Uyên đành buông tay rồi kéo cậu ngồi dậy.
Cố Dương ngồi bên cạnh Phàn Uyên, chiếc đuôi oan ức lắc lư rồi chậm rì rì hạ xuống một bên, chóp đuôi đặt lên bắp chân của Phàn Uyên.

Xong xuôi, Cố Dương lén lút liếc nhìn Phàn Uyên một cái, thấy hắn không phản đối, cậu bèn vui vẻ cọ lên chân hắn.

Cố Dương là điển hình của sẹo lành quên đau, bây giờ hai tai cậu đang dựng lên, lấy lòng cọ vào tai của Phàn Uyên.

"Phàn Uyên, mình đói, mình đói quá.”

Trong hộp đựng thức ăn có hai đôi đũa, một đôi đã rơi xuống đất không dùng được, Phàn Uyên thấy vậy bèn cầm lấy đôi còn lại. Hắn gắp một đũa thức ăn đưa tới bên miệng Cố Dương, nhưng sau khi ngửi mùi thức ăn, Cố Dương lại ghét bỏ nghiêng đầu. Thấy vậy, Phàn Uyên bèn cho đồ ăn vào miệng mình rồi nuốt xuống trước mặt Cố Dương. 

Nhìn hầu kết Phàn Uyên chuyển động, Cố Dương chỉ dám liếm khoé miệng chứ không dám làm loạn.

Phàn Uyên ăn liên tục vài miếng mới gắp một miếng thịt cho Cố Dương.

Cố Dương ngửi thử rồi lại ghét bỏ nghiêng đầu.

Phàn Uyên tức đến bật cười: "Cậu than đói bụng nhưng nhất quyết không chịu ăn."

Cố Dương cúi đầu, lỗ tai cũng rũ xuống, hai tay cậu bám vào góc áo Phàn Uyên, không biết phải giải thích làm sao.

Quả thực là Cố Dương rất đói nhưng khi đồ ăn đến bên miệng thì cậu lại chỉ thấy buồn nôn.

Cậu muốn ăn thức ăn dính trên mép Phàn Uyên nhưng không dám làm loạn, cũng không thể nói thẳng ra như vậy. Cố Dương đáng thương nhìn Phàn Uyên trông mong.
Thấy Cố Dương như vậy, Phàn Uyên không nói gì mà gắp một miếng thịt, lần này hắn không đưa trực tiếp cho Cố Dương mà tự mình cắn một miếng, sau đó mới đưa nửa còn lại cho Cố Dương.

Cố Dương ngửi một cái rồi ngậm vào miệng nhai nhai, lúc này hai mắt cậu mới rực sáng.
Cậu nghiêng về phía trước, mong đợi nhìn Phàn Uyên, Cố Dương giục hắn: "Phàn Uyên, mình vẫn muốn ăn nữa, nhanh lên nhanh lên!"

Tâm trạng Phàn Uyên có chút kỳ quái. Nếu cứ như vậy thì chuyện ăn uống của Cố Dương sẽ không thể thiếu hắn. Hoặc là nói, xa hắn cậu sẽ sống không nổi.

Cảm giác này tốt đến bất ngờ.

Phàn Uyên gắp một miếng súp lơ, tự mình cắn một nửa rồi lại đưa cho Cố Dương. Cố Dương lập tức vui vẻ ăn vào miệng. Rõ ràng trước đây cậu ghét ăn rau nhất, vậy mà bây giờ chỉ cần Phàn Uyên cắn một nửa thì dù có là gì cậu cũng có thể ăn được.

Có Phàn Uyên đút ăn, cuối cùng Cố Dương cũng có thể ăn cơm bình thường, một bữa trưa vô cùng vui vẻ thoả mãn cứ thế trôi qua. Ăn cơm xong, Cố Dương dựa sát vào Phàn Uyên, từ cổ họng phát ra vài tiếng gầm gừ, đến khi bị Phàn Uyên nắm đuôi cậu mới chịu im lặng. 

Lý Tử Yên ăn cơm trưa xong bèn trốn đến chỗ không ai để lén lút hút thuốc, hắn đang vui sướng nhả mấy hơi khói thì bỗng nghe thấy tiếng kêu quái dị, "Gào gừ gào gừ", hình như là tiếng chó con.

Hắn đi về phía âm tiếng động, chưa đến nơi thì cửa nhà kho đã mở ra khiến Lý Tử Yên sợ đến mức trốn vào một góc rồi hé mắt lén lút quan sát.

Chỉ thấy Phàn nam thần đi ra, tiếp đến là Cố Dương theo sau.

Không đợi Lý Tử Yên nghĩ ra tại sao Phàn Uyên và Cố Dương trốn ở trong kho, hắn đã bị đôi tai lông xù trên đỉnh đầu Cố Dương doạ cho sợ ngây người. 

Cố Dương theo sát phía sau Phàn Uyên, một tay cậu nắm lấy góc khăn quàng của hắn giống như chú cún con đang tự ngậm dây xích của mình.

Phàn Uyên quay lại đội mũ cho Cố Dương nhằm che đi đôi tai cậu: "Ra ngoài nhớ đội mũ cẩn thận."

Cố Dương mỉm cười với Phàn Uyên rồi tự chen vào lòng hắn, hai tay cậu luồn vào bên trong áo khoác, vòng tay ôm lấy Phàn Uyên.
Cậu ngẩng đầu nhìn Phàn Uyên, khóe miệng cong lên thành nụ cười vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.

"Phàn Uyên, mình vẫn còn muốn cắn cậu, cho mình cắn một miếng được không?"

Phàn Uyên không nói gì, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên yên tĩnh.

Đột nhiên, Phàn Uyên tiến lên phía trước, đè Cố Dương lên cánh cửa nhà kho đã đóng lại. Cằm hắn gác lên đỉnh đầu Cố Dương, để lộ ra chiếc cổ cùng phần xương quai xanh tuyệt đẹp.

Giọng Phàn Uyên từ đỉnh đầu Cố Dương truyền đến, rõ ràng chỉ là tông giọng vô cảm nhưng lại có thể khiến Cố Dương cảm thấy vô cùng ấm áp. 

"Chỉ một lần, lần sau không được dùng lí do này nữa."

Cố Dương lập tức vùi đầu vào cổ Phàn Uyên, trên chóp mũi đều là mùi hương mà cậu yêu thích khiến đầu óc cậu choáng váng, tứ chi như nhũn ra.

Phàn Uyên giơ tay ôm sau lưng Cố Dương giúp cậu không bị ngã.

Cố Dương hé miệng, lưu lại trên trên cổ Phàn Uyên một dấu vết đỏ sẫm ẩm ướt.

Lý Tử Yên đứng cách khá xa nên không nghe thấy hai người nói, hắn chỉ có thể thấy Phàn Uyên đẩy Cố Dương lên trên cửa không biết làm gì. Thế nhưng hắn nhìn thấy thiếu chút nữa là Cố Dương đã ngã sấp xuống, có vẻ Phàn Uyên đang cưỡng bách cậu ấy làm gì đó.

Làm gì đây?

Lý Tử Yên dập tắt tàn thuốc chỉ còn xíu nữa là cháy đến tay rồi chạy đi như một làn gió, trong đầu rối như tơ vò.

Hắn cảm thấy xem như hôm nay được nhận thức Phàn Uyên lại lần nữa. Trước giờ Lý Tử Yên vẫn tưởng rằng Cố Dương quấn lấy Phàn Uyên, bây giờ xem ra có vẻ Phàn Uyên đang cưỡng bách Cố Dương làm gì đó mới đúng. Trước đây Cố Dương suốt ngày đối nghịch với Phàn Uyên, sao có thể đột nhiên trở nên thân thiết đến vậy, nhất định là do Phàn Uyên bắt nạt. 

Lý Tử Yên càng nghĩ càng cảm thấy đúng, hắn vội đi tìm Mạnh Triển.

"Mạnh Triển! Tớ kể cho mà nghe! Trưa nay tớ nhìn thấy Phàn Uyên cưỡng ép Cố Dương, bắt cậu ta đeo tai chó! Sau đó Phàn Uyên còn đè cậu ta lên tường làm gì đó nữa! Thế này thì quá đáng quá! Chúng ta nên tới giúp Cố Dương một chút, cho dù trước đây cậu ta đối nghịch với Phàn Uyên nhưng cậu ta cũng không đáng bị thế!"

Mạnh Triển nghe thấy mấy từ “tai chó”, “đè lên tường”, mặt chậm rãi đỏ lên.

Hắn ta là một thiếu niên đơn thuần, xin thề không tưởng tượng lung tung gì cả.

Mạnh Triển khuyên Lý Tử Yên: “Này, đấy là chuyện của họ, cậu làm sao biết đó là cưỡng bách? Nhỡ đâu là đôi bên tình nguyện thì sao?"

Lý Tử Yên suy nghĩ thẳng tắp, hắn cãi: "Gì mà hai bên tình nguyện, Mạnh Triển cậu nói gì vậy! Rõ ràng là Phàn Uyên đang làm nhục Cố Dương, còn bảo người ta đeo tai chó, không phải bắt nạt thì là gì!”

Khóe miệng Mạnh Triển run rẩy, hắn không nghĩ Lý Tử Yên ngây thơ đến vậy. Mạnh Triển thu hồi suy nghĩ vừa nãy: Lý Tử Yên thật là đơn thuần, cậu ta còn lâu mới bằng!

Mạnh Triển nói với Lý Tử Yên thêm vài câu, chuyện này tưởng cứ thế mà trôi qua.

Ai ngờ sau khi kết thúc tiết đầu tiên, Lý Tử Yên lại lẻn ra sau lớp, đứng trước bàn Phàn Uyên và Cố Dương gõ một cái.

Phàn Uyên không biết tìm ở đâu được một chiếc khẩu trang màu đen đeo lên mặt, hành động này trong mắt Lý Tử Yên càng giống hành động của một tên bắt nạt, không thể để lộ ra ngoài nên mới phải đeo khẩu trang.
Lý Tử Yên đúng là chơi ngu lấy tiếng, hắn bị kích thích, não bổ quá nhiều, cho nên hắn cũng quên luôn trước đây lúc cởi khẩu trang, dưới cằm Phàn Uyên có một vòng dấu răng.
Lý Tử Yên lạnh tanh nói: "Cố Dương, cậu theo tôi ra ngoài một chút, tôi có chút chuyện cần nói với cậu."

Cố Dương lặng lẽ thả ngón tay Phàn Uyên cậu đang nhéo dưới ngăn bàn, đầu óc mơ hồ đứng dậy đi ra ngoài cùng Lý Tử Yên.

Hai người đứng ở cửa lớp học, Lý Tử Yên hết sức nghiêm túc nhìn Cố Dương: "Cố Dương, cậu nói cho tôi biết, có phải Phàn Uyên cưỡng ép cậu làm gì đấy sai trái không?"
Cố Dương không kịp phản ứng lại, ngốc nghếch Hả một tiếng.

Nghe vậy, Lý Tử Yên càng khẳng định Cố Dương có nỗi khổ nhưng không thể giãi bày, hắn nói: “Cố Dương, có phải cậu không dám nói không? Không sao, nếu bị uy hiếp thì tôi có thể giúp cậu!”

Đúng lúc này, Phàn Uyên đi ra từ phòng học, hắn đứng sau lưng Cố Dương, một tay ôm vai cậu từ phía sau để cậu dựa vào ngực mình.
Cố Dương theo thói quen ôm lấy cánh tay của Phàn Uyên trước mặt mình rồi chớp chớp mắt.

Phàn Uyên đứng phía sau Cố Dương, hắn hơi nghiêng đầu để lộ nửa khuôn mặt không cảm xúc, nửa còn lại giấu trong bóng tối khiến người đối diện không thể thấy rõ, tạo cảm giác âm trầm đáng sợ.

Lý Tử Yên sợ đến mức phải lùi về sau mấy bước, kinh hoàng nói: "Đợi đấy, Cố Dương, tôi nhất định sẽ giúp cậu thoát khỏi móng vuốt của Phàn Uyên!"

Nói xong hắn lập tức chạy vào phòng học, tìm Mạnh Triển cầu an ủi.

Cố Dương buồn bực nghiêng đầu nhìn Phàn Uyên đứng sau: "Cậu ấy làm sao vậy?"

Phàn Uyên nhếch môi cười: "Không có gì, não bổ quá nhiều, tự mình doạ mình thôi."

Tác giả: Cắn cái gì?

______________


I: Thiệt ra là có chương từ 41 rùi mà chưa có 36 nên các cô vẫn phải đợi ಥ‿ಥ



15 nhận xét:

  1. Lý Tử Yên hài quá🤣🤣🤣

    Trả lờiXóa
  2. Tác giả còn làm ko ạ ? Drop rồi ạ ? :(((

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Huhu tớ sẽ sớm ra nha, đang đợi edit gửi chương sẽ đăng liền một lúc luôn ạ

      Xóa
  3. UwU bao giờ có chương vậy cô

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. tình hình cũng hơi nan giải á cậu :< đoạn 5 chương sau chương 35 này editor phụ trách chưa edit xong, nhưng hơn 29 chương sau đoạn này lại được edit rồi, nghĩa là nó rỗng ở giữa ấy :v. Bọn mình bị thiếu editor beta-er trầm trọng cho bộ này ;-;

      Xóa
  4. (。•́︿•̀。) k ra nữa ạ

    Trả lờiXóa
  5. Huhuuhuhuhu tháng 9 òi đóo

    Trả lờiXóa
  6. Đừng dropp màmmmmm

    Trả lờiXóa
  7. chủ nhà ơi còn edit không ạ, đừng drop nhé chủ nhà ơi 😭❤

    Trả lờiXóa
  8. Đừng drop nhaaaaaaaa

    Trả lờiXóa
  9. Chị yêu ới! Bộ nì chị drop hẻ?

    Trả lờiXóa
  10. Huhu mấy bộ trong nhà hợp gu tui quá trời luôn, xin đừng drop nha huhuhu, tui sẽ kiên nhẫn chờ

    Trả lờiXóa