Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang









[CCTLBTCBQTT] Chương 23

Chương 23

Edit: Hạ Y

Beta: L; Baozi; Mẻo

Lý Ngư hoàn toàn không biết người bị Cảnh Vương từ chối ngay tại chỗ – Sở Yến Vũ lại dùng cách này để vào phủ đi dạo.

Công chính không chịu diễn cảnh “vừa gặp đã yêu”, Lý Ngư muốn hỏi hệ thống hại cá một chút xem có ảnh hưởng gì tới Cảnh Vương không?

Lý Ngư chủ động gọi: hệ thống, nếu tình tiết thay đổi hoàn toàn thì có sao không?

Cảnh Vương không yêu Sở Yến Vũ làm cậu cứ thấy có chỗ nào sai sai.

Hệ thống luôn giả chết hiếm khi sống lại: “Chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ xxx của mình là được.”

... Ý là chỉ cần cậu làm nhiệm vụ, dù tình tiết có thay đổi hoàn toàn thì cũng không vấn đề gì phải không!

Lý Ngư hào hứng, vốn cậu còn lo có khi nào hệ thống hại cá sẽ ra nhiệm vụ như tác hợp Cảnh Vương và Sở Yến Vũ hay không. Nếu có thể mặc kệ tình tiết thì Cảnh Vương không cần yêu hận tình thù với Sở Yến Vũ rồi, không tệ. Dù gì Cảnh Vương không thích Sở Yến Vũ, Sở Yến Vũ không thích Cảnh Vương, cậu chỉ là một con cá, cũng không thể nhấn đầu bắt hai người thích nhau được.

Lý Ngư bắt đầu cảm thấy có hệ thống hại cá bên cạnh cũng không phải chuyện xấu, dù có hay thích hố cá cũng không quá đáng.

Hệ thống thấy cậu đang mừng rỡ thì kịp thời nhắc nhở: “Thế nhưng nếu tình tiết bị thay đổi thì sẽ ảnh hưởng tới những chuyện sau này, những chuyện khác không liên quan thì vẫn sẽ diễn ra, những chuyện có liên quan thì chắc chắn sẽ thay đổi, xin ký chủ phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Bởi vì những chuyện đã thay đổi đó ký chủ không thể biết trước được nữa.”

Hiếm khi thấy hệ thống hại cá nói nhiều như vậy, Lý Ngư cảm thấy cũng rất có lý. Đúng là trong sách có rất nhiều tình tiết đều liên quan đến mối tình ngược luyến của Cảnh Vương và Sở Yến Vũ, nếu như Cảnh Vương không thích Sở Yến Vũ, tình tiết chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, đây chính là hiệu ứng cánh bướm.

Lý Ngư là một con cá vô cùng lạc quan: Không sao cả, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Nhưng mà có ảnh hưởng việc Cảnh Vương đăng cơ không? Lỡ như cánh bướm quá mạnh, khiến ngôi vị hoàng đế của Cảnh Vương hóa hư vô luôn thì làm sao đây?

Thân phận đích hoàng tử của Cảnh Vương không giống với các vị hoàng tử khác, nếu sau này không có ngôi vị hoàng đế chắc chắn cuộc sống sẽ không tốt đẹp gì, thế nên Lý Ngư vẫn rất hy vọng Cảnh Vương có thể đăng cơ.

Hệ thống: “Bất luận xảy ra chuyện gì thì vòng hào quang của nhân vật chính cũng sẽ khiến bạo quân đăng cơ.”

Lý Ngư: “......”

Những lời này như viên thuốc an thần của Lý Ngư vậy, bước đi sau này cũng cũng biết nên tính toán thế nào rồi, từng bước “hiểu biết sâu sắc” Cảnh Vương.

Lý Ngư: Phải rồi, nếu mày đã trả lời thì nhân tiện giải thích thêm đi, tao cũng được tính là có hiểu biết về Cảnh Vương rồi, nhưng mà rốt cuộc phải thế nào mới tính là “hiểu biết sâu sắc” vậy?

Hệ thống: “......”

Đúng là hệ thống hại cá, cứ nhắc tới nhiệm vụ là giả chết, giả câm đến là nhanh.

Dù có ra sao thì Lý Ngư vẫn lễ phép nói “dừng” với hệ thống.

Trở ra khỏi hệ thống, thần trí Lý Ngư quay về thì phát hiện mình bị Cảnh Vương vớt ra khỏi bể cá.

Cái thói ngủ như chết của cậu rất hay xuất hiện, mỗi lần cậu “phát bệnh” Cảnh Vương đều sẽ canh chừng nên cậu quen rồi, Cảnh Vương cũng quen.

Lý Ngư đung đưa đuôi tỏ vẻ mình rất hoạt bát năng động không bị gì cả. Thế nhưng Cảnh Vương lại cau mày, chắc là trong lúc xách cá ra đã vô tình chạm vào bụng nó, nên bây giờ cảm thấy sai sai thì phát hiện mình đang sờ nắn bụng cá.

Lý Ngư bị hành động này của Cảnh Vương nhắc nhở mới nhận ra bụng của mình vốn xẹp lép giờ đây lại có hơi phình ra.

Phải rồi, lúc biến thành người vừa ăn như hổ đói, khi biến về vẫn chưa kịp tiêu hóa nên bụng vẫn to, có khi hệ thống cũng không để ý vấn đề ở bụng.

Chuyện này chỉ là do ăn no thôi, không sao cả.

Lý Ngư muốn giải thích nhưng lại không nói được. Cảnh Vương mang sắc mặt kỳ quái sờ tới sờ lui bụng cá, cảm thấy cá nhà mình bị bệnh rồi nên truyền người đến xem.

Vài tên nội thị đã từng “khám bệnh” cho cá đến xem, nghiên cứu bụng cá chép nhỏ một lúc lâu.

Một gã nội thị lau mồ hôi trên trán, nói: “Điện hạ, con cá này là do ăn quá no.”

Một tên nội thị khác cũng nói: “Chỉ cần nó vận động tiêu hóa là sẽ xẹp xuống thôi, chứ không phải là do... không phải do nó mang thai đâu.”

Tất cả nội thị đáng đứng ở đó đều hận không thể tự chọc mù mắt, con cá này là giống đực mà, sao điện hạ lại hỏi như vậy!

Lý Ngư: ? ? ?

Nội thị nói vậy làm Lý Ngư sợ hãi, mang thai gì, không lẽ Cảnh Vương nghi ngờ cậu có cá con? Làm sao có thể, đàn ông không có chức năng sinh con thì cá đực cũng không sinh được cá con đâuuuu!

Cảnh Vương nuôi cậu lâu như vậy rồi mà giới tính của cậu cũng nhầm lẫn à.

Lý Ngư giận thành một con cá nóc, “khám bệnh” xong, Cảnh Vương tự thân thúc giục cậu vận động tiêu thực. Cậu nằm sấp trong tay Cảnh Vương không muốn động đậy chút nào.

May mắn là khi làm người khi ăn đồ ăn xong thì biến về thành cá cũng không bị rối loạn tiêu hóa, Lý Ngư nhanh chóng khôi phục như bình thường, hành động linh hoạt sinh khí dồi dào.

Lý Ngư sau khi khôi phục trạng thái cũng quên luôn cơn tức, nhớ tới vài chuyện có liên quan đến chuyện “hiểu biết sâu sắc”.

Lúc cậu ở hiện đại từng thường xuyên nghe được một câu nói truyền bá rộng rãi, đàn ông con trai muốn “hiểu biết sâu sắc” lẫn nhau thì phải tắm chung.

Lý Ngư nghĩ có thể đó là cửa đột phá, không thử thì làm sao biết. Cậu quyết định sẽ tắm cùng Cảnh Vương.

Cả “đồng sàng cộng chẩm” mà cũng có thể hoàn thành, tắm chung thôi thì có gì mà khó?

Cảnh Vương còn bằng lòng đặt cậu kế bên gối ngọc thì làm gì để ý chuyện cậu nhảy vào bồn tắm, tất nhiên điều kiện tiên quyết là cậu không thể tiếp xúc với nước nóng, tránh bị biến thành cá luộc.

Sợ nước nóng cũng dễ giải quyết, tắm trong phòng thì chắc chắn sẽ có đồ múc nước ấm...

Lý Ngư ko nhịn được nghĩ thầm, nếu có thể biến thành nhiệm vụ cá nhỏ tắm suối nước nóng thì tốt rồi.

Hệ thống đã cạn lời, không thèm để ý đến cậu.

Hôm đó Cảnh Vương tắm rửa, đuôi của Lý Ngư vẫy còn hăng hái hơn mọi ngày.

Vương Hỉ đứng bên ngoài vừa cầm bức tranh vẽ Lý Ngư vừa hung dữ bắt người, quay đầu lại thấy cá chép nhỏ, cười nhăn cả mặt mũi.

“Vật nhỏ muốn theo điện hạ đi tắm rửa à?”

Lý Ngư ghé vào thành bể, vì nhiệm vụ “hiểu biết sâu sắc” này cậu bất chấp mọi giá, lại biến thành chú cá nhỏ đáng thương không biết xấu hổ, phun bong bóng làm nũng với Vương Hỉ.

Vương Hỉ đi xin chỉ thị của Cảnh Vương, Cảnh Vương nghe được cũng thấy ngạc nhiên, suy nghĩ một chút thì đồng ý, cho người đi sắp xếp trước.

Vương Hỉ cầm một cái muôi múc nước lớn bằng gỗ, múc cá chép nhỏ ra khỏi bể cá bế qua phòng tắm, bên Cảnh Vương đã chuẩn bị xong.

Trong phòng tắm được bố trí không ít chậu than, vô cùng ấm áp, sau lưng tấm bình phong, ở giữa phòng là một cái bồn tắm cao bằng một người, Cảnh Vương mặc áo lót ngồi trong nước, kêu Vương Hỉ bỏ muôi vào trong nước.

Muôi gỗ đựng cá chép nhỏ trôi lềnh bềnh trong bồn tắm, cứ như vậy, Cảnh Vương tắm rửa trong bồn tắm, còn Lý Ngư thì tắm trong muôi gỗ.

Lý Ngư hưng phấn đập nước trong muôi, muốn đẩy muôi về hướng Cảnh Vương. Thế nhưng muôi gỗ nhẹ hơn chén trà cậu thường dùng, nó thân ở trong nước lại chứa đầy nước, rất khó khống chế. Lý Ngư không thể đẩy muôi về phía trước, muôi quay tròn, mấy lần như thế khiến Lý Ngư mệt đến hôn mê.

Cảnh Vương mỉm cười, dùng tay đè cái muôi đang xoay vòng vòng lại, Lý Ngư hơi tỉnh lại chỉ thấy sự anh tuấn của Cảnh Vương, dưới làn nước càng thêm rõ ràng, vài giọt nước lăn dài dọc theo má, chậm rãi lăn xuống yết hầu, rồi tiếp tục đi xuống.

Lý Ngư: “......”

Lần này rõ ràng còn chưa cắn bậy cắn bạ, nhưng cậu lại có cảm giác nóng như bị nướng trên lửa.

Nhất định là do tắm nước nóng.

Lý Ngư vùi đầu vào làn nước trong muôi, có hơi xấu hổ.

Mau bình tĩnh lại, cậu là một con cá vì làm nhiệm vụ mà không từ thủ đoạn, không thể bị sắc đẹp mê hoặc mà làm hỏng nhiệm vụ được!

Lý Ngư ngẩng đầu, muốn lại gần thêm chút, lần này muôi gỗ không xoay vòng vòng tại chỗ nữa, mà do cậu dùng lực quá lớn mà bất ngờ nghiêng qua một bên, chốc lát đã ngã ra ngoài!

Đúng là no zuo no die* mà.

No zuo no die là một cái meme bên Trung, có nghĩa là không chơi ngu không chết, ý tứ cũng giống câu “Ngu thì chết chứ bệnh tật gì” của Việt Nam ấy.

Trong nháy mắt nước ấm tràn vào muôi gỗ, Lý Ngư bi thương nghĩ, thì ra ngoại trừ biến thành xương cá tro cá thì còn có kiểu chết cá luộc này nữa.

Nước này... Ủa, nước này không bỏng?

Lý Ngư nằm ngây người trong “nước nóng” một lát, không ngờ mình còn có thể vẫy đạp, nước chảy vào trong bồn tắm là nước lạnh á!

Chuyện gì xảy ra vậy?

Lý Ngư cẩn thận men theo cái muôi gỗ đang nghiêng ngả bơi ra ngoại, tận hưởng cảm giác chung bồn tắm với Cảnh Vương.

Không bao lâu cậu cũng hiểu ra, vì cậu muốn đến bồn tắm “chơi” nên Cảnh Vương đã đổi nước ấm trong bồn tắm thành nước lạnh.

Huhuhu chủ nhân, sao người đối xử với cá tốt như vậy?

Lý Ngư lắc lư cái đuôi, muốn bơi lại gần chủ nhân một chút.

Cá và người hiếm khi được thân cận không khoảng cách như thế này. Cảnh Vương nhếch miệng cười cười, nhưng tay lại vốc một vốc nước dội lên đầu Lý Ngư, như là báo thù mấy lần trước bị cá vẩy nước.

Đại vô sỉ, dám trêu cá!

Lý Ngư rũ hết những giọt nước trên đầu, Cảnh Vương đang đắc ý cười xấu xa.

Lý Ngư chưa từng thấy vẻ mặt này của Cảnh Vương, nóng đầu bay vèo qua há mồm cắn lung tung.

Một người một cá đùa nghịch trong làn nước.

Vốn Vương Hỉ còn đang lo Cảnh Vương ngâm nước lạnh thân thể chịu không nổi, có điều nước này được giữ ấm bằng chậu than trong phòng kín, đã bớt lạnh rồi. Mà Cảnh Vương vẫn hay luyện công trong nước lạnh giữa trời đông, nghĩ vậy thì cũng không có gì đáng lo cả.

Nhưng để phòng vạn nhất, Vương Hỉ vẫn đi nấu canh gừng trừ hàn đề phòng trước cho Cảnh Vương.

Cảm giác sau khi vật nhỏ... ngư chủ tử đến đây thì điện hạ nhà ông hoạt bát hơn hẳn, Vương Hỉ nghe thấy động tĩnh bên trong, từ tận đáy lòng cảm thấy vui thay cho Cảnh Vương.

Tắm xong, Lý Ngư vẫn bị đặt trong muôi gỗ rồi được Cảnh Vương tự tay mang ra ngoài. Lý Ngư hạnh phúc cười khúc khích, nhiệm vụ của cậu trong lúc nghịch nước với Cảnh Vương thì đã được cập nhật. Quả nhiên đàn ông con trai muốn “hiểu biết sâu sắc” lẫn nhau thì phải tắm chung, đã xác nhận.

Đến lúc nhận thưởng, phần thưởng lần này nhận được cũng giống lúc nhận phần thưởng không gian trước đây, cũng lóe một luồng sáng, tập trung ở vây cá một lát thì biến mất.

Lý Ngư nhanh chóng cúi đầu, nhìn thấy bên cạnh phiến vảy ngọc tượng trưng cho không gian tùy thân vừa thêm một cái giống y hệt vậy.

Lý Ngư: cái này thì có ích lợi gì?

Hai cái vảy tương tự nhau, còn đặt song song cạnh nhau vậy thì có bị nhầm không?

Lý Ngư thử chọc chọc cái vảy mới, cảm thấy không có gì đặc biệt cả.

Nháy mắt tiếp theo, cậu phát hiện cả cá đều đang... lớn.

Lý Ngư kinh ngạc nhìn vây của mình, vây của cậu đã biến thành... bàn tay người!

Hệ thống, chuyện gì đây? Lý Ngư mừng rỡ.

Cậu phấn khích sờ soạng mặt mình, hai má bóng loáng không có vảy. Không biết nguyên nhân gì mà cậu lại biến thành người, chẳng lẽ đây là cái mà hệ thống từng nói, cứ làm nhiệm vụ chính dần dần sẽ khôi phục hoàn toàn?

“Thật tiếc phải thông báo cho ký chủ biết, cái này chỉ là một kỹ năng.” Hệ thống chậm chạp xuất hiện giải thích.

Lý Ngư: ... Kỹ năng?

Hệ thống: “Nhiệm vụ chính càng ngày càng phức tạp, không biến thành người sẽ rất khó thực hiện. Lần này thưởng cho ký chủ một kỹ năng, coi như là một loại phương tiện, sử dụng thì có thể biến thành người, mỗi ngày có một lần, mỗi lần nửa canh giờ (1 tiếng).”

Lý Ngư: ... Cái kỹ năng này vậy mà còn ngắn hơn công hiệu của thuốc biến hình nữa! Có đều nếu thật sự có thể dùng mỗi ngày một lần... Ủa phải rồi, không phải nó nói thuốc biến hình chỉ có một phần à?

Hệ thống hại cá này, nếu biết trước có phần thưởng mỗi ngày biến hình nửa canh giờ, cậu dùng thuốc biến hình coi như phí công rồi, còn keo kiệt hơn được không!

Hệ thống: “Thuốc biến hình một canh giờ quả thật chỉ có một phần, cái này là thuộc về kỹ năng, nếu ký chủ không thích có thể từ chối nhận.”

Lý Ngư vội nói: Ai nói tao từ chối, đây là tao vất vả làm nhiệm vụ mới có được!

Lý Ngư che chắn vị trí vảy ngọc kín kẽ, lúc ở hình người không có vảy cá, vảy ngọc biến thành hai ký hiệu dưới cánh tay.

Hệ thống: “Vậy xin ký chủ tận dụng, nhiệm vụ chính tiếp theo là bước cuối cùng của ‘Cá cưng trăm vạn’. Sau khi hoàn thành sẽ mở khóa tất cả thuộc tính của ký chủ đều tăng gấp đôi, lượng chứa của không gian tùy thân thêm một, có thể mở nhiệm vụ nhánh trở thành cá Koi...”

Cuối cùng cũng kết thúc một nhiệm vụ chính rồi hả?

Nghe thấy phần thưởng hậu hĩnh, còn được mở nhiệm vụ trở thành cá Koi, nhưng bước cuối của nhiệm vụ là gì?

Hệ thống trong đầu, dòng chữ nhiệm vụ “Cá cưng trăm vạn” phát ra ánh sáng vàng, Lý Ngư cẩn thận xem xét bước cuối của nhiệm vụ.

Bước cuối cùng... tiếp xúc thân mật với bạo quân.

Cụ thể cần làm gì thì không nói.

Lý Ngư bỗng có cảm giác không tốt lắm: Khoan đã, tiếp xúc thân mật như kiểu mình đang nghĩ đến á hả?

Hệ thống: “Xin ký chủ phân tích theo ý mình.”

Lý Ngư: “......”

Được lắm, lúc mấu chốt lại hố cá.

Lý Ngư đi dạo trong hệ thống một vòng, thời gian biến thành người nhanh chóng kết thúc, Lý Ngư biến về thành cá. Lần biến hình này là dùng kỹ năng chứ không phải dùng thuốc nên Lý Ngư không bị khó chịu, biến hình xong vảy ngọc tạm thời mất đi vẻ sáng bóng, ý chỉ trong một ngày không thể dùng nữa.

Có kỹ năng này là có thể thường xuyên biến về thành người, thế nhưng phải sử dụng cẩn thận. Nhất là lúc ở chung, Cảnh Vương đang cầm cậu thì cũng không thể trực tiếp hiện thân được.

Lý Ngư nghĩ xong thì rời khỏi hệ thống. Cũng may lúc nãy cậu biến thành người trong hệ thống thì ở ngoài vẫn bình thường, nếu không thì một người sống ngất xỉu trong bể cá, hình ảnh quá khủng bố rồi.

“Cá cưng trăm vạn” đã đến bước cuối cùng, chỉ cần xong bước này là cậu có thể kết thúc một nhiệm vụ chính rồi. Thời điểm hoàn toàn biến thành người ngày càng gần, vì hoàn thành nhiệm vụ, càng phải cố gắng tiếp xúc thân mật.

Mà “tiếp xúc thân mật” cậu chỉ nghĩ đến được... miệng đối miệng.

Nhờ các chén trà đặt trên đất, Lý Ngư nhẹ nhàng nhảy từ bể cá đến trước giường. Đêm đã khuya, Cảnh Vương đang ngủ, Lý Ngư nhìn tỉ mỉ đôi môi duyên dáng này, nhớ lại trước đây mình không cẩn thận cắn phải còn thấy có lỗi, bây giờ lại chủ động đi làm chuyện mất mặt này...

Không cần nghĩ nhiều như vậy, đây chỉ là muốn làm nhiệm vụ, Lý Ngư không ngừng thôi miên bản thân như thế. Cậu với Cảnh Vương sau khi “tìm hiểu sâu sắc” cũng coi như là bạn tốt, cần phải rèn sắt khi còn nóng nhanh chóng hoàn thành, không thì sau này chỉ sợ còn xấu hổ gấp đôi.

Cá chép nhỏ thuyết phục bản thân xong lại nhảy lại gần gối ngọc, nhắm mắt lại, đưa miệng cá về phía trước.

Thế nhưng mấy việc như này ấy mà, vô tình thì dễ làm chứ cố ý lại không thuận lợi.

Lý Ngư thấy mình đưa cũng lâu rồi nhưng vẫn không tiếp xúc được mảnh mềm mại như trước đây.

Mở to mắt, phát hiện Cảnh Vương đã xoay người, Lý Ngư: “......”

Lý Ngư: tôi nhảy qua!

Lý Ngư lại nhảy sang bên kia, cố gắng duỗi miệng cá. Duỗi mãi vẫn không đụng được. Lý Ngư lại mở mắt, Cảnh Vương cũng vừa hay mở mắt.

Lý Ngư có tật giật mình, lập tức bất chấp vẫy đuôi bán mặt cá.

Thế là giường ngọc cho vang lên tiếng bang bang bang ầm ĩ.

Lý Ngư: huhuhu, cậu phải làm sao bây giờ.

Có lẽ Cảnh Vương bị con cá này nhảy tới nhảy lui đánh thức, tỉnh lại thì thấy con cá này ghé vào bên gối điên cuồng đập đuôi. Cảnh Vương chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng lấy chén trà gần nhất qua thả Lý Ngư vào trong, sau đó vỗ nhẹ đầu cá, nặng nề ngả đầu ra ngủ tiếp.

Lý Ngư: ? ? ?

Ai nói cho cậu biết đi, vỗ đầu là có ý gì?

Lý Ngư không dám tùy tiện tiến lên hôn môi nữa, cậu sợ lại đánh thức cái người đang ngủ say này lần nữa.

Bỏ đi, từ từ rồi làm... dù sao cũng không gấp.

Lý Ngư nằm nhoài ra bên cạnh Cảnh Vương, cũng ngủ theo.

Một người khách không mời mà đến Cảnh Vương phủ.

Cảnh Vương tính tình lạnh nhạt, căn bản là sẽ không chủ động mời ai. Bình thường, những người đến Vương phủ chỉ có hai loại, một là người trong cung đến truyền chỉ, loại khác là thế tử của Thừa Ân công phủ - Diệp Thanh Hoan.

Vị thế tử này thích náo nhiệt, không hợp với tính cách lạnh nhạt của Cảnh Vương, nhưng lại không thèm kiêng nể mặt lạnh của Cảnh Vương mà thường xuyên qua phủ dạo chơi. Mỗi lần thế tử Thừa Ân công phủ đến là mặt Cảnh Vương lại đen như đáy nồi, Diệp thế tử chẳng những không sợ mà còn rất vui vẻ, y là biểu đệ ruột của Cảnh Vương, Cảnh Vương có bắt người khác cút cũng không thể bắt biểu đệ của mình cút được.

Cùng lắm là sai thị vệ nắm cổ áo Diệp Thanh Hoan, vứt Diệp thế tử ra ngoài.

Lần trước Cảnh Vương phủ đãi tiệc, thế tử Thừa Ân công có việc không thể dự, thầm hối hận mình không được tham dự dịp náo nhiệt như thế, mấy ngày sau rảnh rồi thì lập tức tới gõ cửa.

Nghe nói Cảnh Vương nuôi thú cưng, là một con cá. Hôm nay Diệp Thanh Hoan đặc biệt đến để khoe khoang thú cưng của mình, chó do thế tử Thừa Ân công phủ nuôi. Y cảm thấy sau này ít nhất còn có thể nói thêm vài câu với Cảnh Vương trên phương diện thú cưng.

Diệp Thanh Hoan dắt chó của mình, được Vương Hỉ dẫn đi gặp Cảnh Vương.

Thấy biểu ca, Diệp Thanh Hoan cũng không cần Vương Hỉ đón tiếp nữa, tự tìm một cái ghế phấn chấn ngồi xuống, mở miệng là hỏi cá.

“Thiên Trì, huynh nuôi cá thật à?”

Cảnh Vương liếc mắt nhìn con chó đen cao lớn sau lưng Diệp Thanh Hoan một cái, trên cổ nó đeo một cái vòng vàng nặng trịch. Cảnh Vương lần đầu tiên không sai người lôi biểu đệ ra ngoài, mà bảo Vương Hỉ khiêng bể cá ra.

Từ khi bể cá thủy tinh được ngự ban cho Cảnh Vương phủ thì chưa từng di chuyển vì vừa lớn vừa nặng, muốn di chuyển cũng khó. Thế nhưng vì thế tử Thừa Ân công mà Cảnh Vương muốn chuyển bể cá, Vương Hỉ buồn cười nghĩ thầm: Ai kêu Diệp thế tử khoe khoang trước, điện hạ tất nhiên cũng muốn khoe lại.

Thật ra kêu Diệp thế tử vào trong xem cũng được, nhưng ai bảo chó của Diệp thế tử khiến Cảnh Vương không vui chứ, vào phòng xem sao thấy rõ bằng xem ở ngoài được.

Diệp Thanh Hoan không cần chờ bao lâu đã được chiêm ngưỡng một bể cá thủy tinh cao nửa người, Diệp Thanh Hoan há hốc mồm. Cũng không phải là Diệp thế tử chưa từng thấy thủy tinh, mà khiến y ngạc nhiên là bể cá đầy đá quý, sáng muốn mù mắt Diệp Thanh Hoan. Mà trong bể cá này lại chỉ nuôi một con cá chép màu đen bình thường mà thôi.

“Không phải là huynh dốc hết gia sản vào bể cá rồi đó chứ?” Diệp Thanh Hoan nói thầm.

Diệp thế tử cũng không quá để ý đến việc thú cưng có quý hay không. Nhưng Cảnh Vương chiều cá đến mức này còn lạ hơn cả bản thân con cá.

Y vốn định khoe khoang cái vòng vàng trên cổ chó nhà mình, nhưng lại không so nổi với bể của Cảnh Vương. Vòng vàng còn có giá, chứ cái bể cá này và những thứ bên trong thì sợ là có tiền cũng mua không nổi.

Cảnh Vương dùng vẻ mặt như nhìn thằng ngốc nhìn Diệp Thanh Hoan.

Diệp Thanh Hoan cứng người, nhớ ra Cảnh Vương là kẻ có tiền, chỉ là bình thường thâm tàng bất lộ, sao hôm nay lại khoe khoang rồi?

Diệp Thanh Hoan không muốn mất mặt, vỗ tay một cái, con chó đen lớn y nuôi vậy đuôi chạy lại nằm dưới chân y.

Diệp Thanh Hoan nhất thời tìm lại được chút tự tin, ôm lấy chó cưng, chó đen gặm gặm mặt Diệp Thanh Hoan, Diệp Thanh Hoan cười thị uy với Cảnh Vương. 

(Này là chữ “gặm” thật đó…)

Cảnh Vương thấy Diệp thế tử khiêu khích, mà hắn chưa từng vỗ tay với cá, cũng chưa từng huấn luyện cá. Cảnh Vương cảm thấy Diệp Thanh Hoan ngây thơ, chẳng kỳ vọng gì.

Lý Ngư trong bể cá phát hiện Diệp thế tử và con chó, vừa nhìn đã biết có chuyện gì, này là cuộc chiến thú cưng à? Lý Ngư hưng phấn vẫy đuôi, lặn xuống nước vọt đến cạnh thành bể thủy tinh.

Thời khắc kiếm thể diện cho chủ nhân tới rồi, một con chó thì làm sao, mười con cũng đấu không lại cậu!

Cảnh Vương nhìn dáng vẻ... nóng lòng muốn thử của cá nhà mình.

Vậy cứ thử một lần đi.

Cảnh Vương do dự vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.

Lý Ngư biết Diệp Thanh Hoan đáng tin nên cũng không giấu giếm, vung đuôi nhảy ra khỏi bể cá, rơi chính xác vào lòng bàn tay Cảnh Vương.

Cảnh Vương cầm lấy con cá làm tăng thể diện cho mình, tiện tay vân vê lưng nó. Lý Ngư định nhân cơ hội “tiếp xúc thân mật”, thế nhưng Cảnh Vương lại nhanh tay hơn cá đặt Lý Ngư vào chén trà hình cánh hoa được Vương Hỉ chuẩn bị sẵn.

Lý Ngư hôn trộm thất bại: “......”

Lý Ngư trong chén trà mất hứng quẫy đuôi, huhuhu, cho cậu ra ngoài, cậu phải làm nhiệm vụ mà!

Diệp Thanh Hoan dùng vẻ mặt khó tin nhìn Cảnh Vương trêu cá, con cá bình thường này lại có thể nhảy lên, vậy cũng không có gì, đáng nói là nó có thể chuẩn xác nhảy vào lòng bàn tay Cảnh Vương. Thường ngày, nếu không có đồ ăn dụ dỗ thì chó cưng của y sẽ không chủ động lại liếm bàn tay y, nhưng mà Cảnh Vương chưa đút miếng nào mà!

... Bại rồi, bại rồi, Diệp Thanh Hoan không còn thiết sống nữa.

Khoan đã, Diệp Thanh Hoan nhớ tới một chuyện, xoa mặt: “Thiên Trì, con cá này tên gì?”

Cảnh Vương: “......”

“Chó nhà đệ tên là Hùng Phong.”

Diệp Thanh Hoan nhếch miệng cười, cảm thấy mình thắng lại được một ván, y chắc chắn cái tên Cảnh Vương như hũ nút này sẽ không nghĩ đến việc đặt tên cho thú cưng.

Cho dù Hùng Phong không thông minh bằng cá chép nhỏ, nhưng ở phương diện đặt tên thì y thắng Cảnh Vương rồi.

Cảnh Vương: “.......”

Lý Ngư không hiểu nổi muốn cười to, còn chưa kịp cười đến run rẩy đã chạm mắt Cảnh Vương.

Lý Ngư lập tức cảm thấy không ổn lắm, Diệp Thanh Hoan ngay cả tên chó cũng lấy ra khoe khoang được, cậu đột nhiên nhớ ra Vương Hỉ thường gọi mình là vật nhỏ, chẳng lẽ Cảnh Vương muốn...

Không được aaaa, vật nhỏ còn xấu hổ hơn Hùng Phong nữa!

Lý Ngư vội vàng lắc đầu vẫy đuôi, tỏ vẻ rất không vui.

Về phía Cảnh Vương, hắn nghĩ quả thật mình chưa đặt tên cho cá, thật ra bình thường gọi cá cũng có nhiều cách. Các nội thị thường gọi là ngư điện hạ hoặc là ngư chủ tử, Vương Hỉ thỉnh thoảng cũng gọi ngư chủ tử một hai lần, còn lại đều gọi là vật nhỏ...

Vậy... hay là cứ gọi là vật nhỏ nhỉ?

Nhưng cái tên này là do Vương Hỉ đặt, Cảnh Vương không quen, cái tên trong lòng hắn luôn gọi là con cá này.

Cũng đã đến lúc đặt tên cho con cá này rồi.

Cảnh Vương mím môi, truyền bút mực, suy nghĩ rồi đề bút viết xuống chữ “Tiểu”.

Hắn nghiêng đầu, thấy mắt cá sáng quắc nhìn mình chằm chằm.

Cảnh Vương cười, thêm vào tiếp một chữ “Ngư”, sau đó đưa cho Diệp Thanh Hoan.

“Cho đệ làm gì?” Diệp Thanh Hoan hoang mang cầm tờ giấy viết tên, không biết nên phản ứng gì.

Vương Hỉ đang làm phông nền nhảy ra đúng lúc giải thích: “Thế tử gia, điện hạ muốn ngài nhớ kỹ, ngư chủ tử tên là Tiểu Ngư.”

Diệp Thanh Hoan: “......”

Một cái tên vô cùng đặc sắc và cực kì quê mùa!

Tiểu Ngư?

Lý Ngư mắt sáng lấp lánh, tên này đặt rất hay, rất giống nhũ danh của cậu ở hiện đại.

Lý Ngư vội vàng phun bong bóng, thể hiện sự yêu thích với cái tên này.

Diệp Thanh Hoan đến đây làm Lý Ngư thay đổi nhận thức với Diệp Thanh Hoan trong sách, Diệp Thanh Hoan trong sách là biểu đệ của Cảnh Vương, là một trong số ít quý công tử chính trực rộng rãi, trừ cái miệng tiện ra thì không có thói xấu nào.

Mà Diệp Thanh Hoan chân thật lại còn nuôi chó khiến Lý Ngư bất ngờ. Chuyện này chắc giống con miêu chủ tử của Quý phi, đều là chi tiết râu ria.

Nhưng cái chi tiết đó suýt nữa đã lấy mạng cá, đặc biệt là lúc Diệp Thanh Hoan sai người cởi dây xích cho Hùng Phong.

Hùng Phong bung xõa chạy như điên dấy lên một trận bụi đất. Lý Ngư đứng ở xa cũng nghe thấy động tĩnh, con chó chưa bao giờ thấy cá kích động chạy về phía cậu.

Lý Ngư lúc làm người không sợ chó lẫn mèo nhưng sau khi biến thành cá thì lại sợ. Tuy rằng chó không hay ăn cá nhưng vẫn rất thích vồ cắn, răng nanh của Hùng Phong vừa trắng vừa dày đặc, còn to và nhọn hơn răng Phiêu Tuyết nữa.

Mà con chó này của thế tử gia ấy, cực kì cố chấp với đồ mình thích, phải dùng mũi ngửi rồi chọc chọc mới chịu được.

Chó sắp chọc cá tới nơi, Lý Ngư thét lên: “Cứu mạnggg ! ! !”

Cá chép nhỏ hoảng loạn quên mất mình đang ở trong chén trà, quẫy lung tung muốn chạy trốn, làm nước văng tung tóe.

Cảnh Vương thấy Hùng Phong nhào qua thì đứng chắn trước chén trà, Hùng Phong giống như Phiêu Tuyết trước đây, đâm phải một bức tường người.

Hùng Phong là một con chó nhiệt huyết tràn trề, bị cản cũng không tức giận. Đây cũng là lần đầu nó đến Cảnh Vương phủ, cũng rất tò mò với vị Cảnh Vương chưa gặp bao giờ này.

Hùng Phong không sợ Cảnh Vương nhưng Diệp Thanh Hoan biết Cảnh Vương mà tức giận sẽ ra sao, Diệp Thanh Hoan sợ chó cưng bị Cảnh Vương đánh, vội la lên: “Thiên Trì, đừng đánh, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ... Hùng Phong nhà đệ trời sinh nhiệt tình, không cắn người đâu.”

Nhưng mà không cắn người là sẽ không cắn cá à? Diệp thế tử cũng không dám chắc.

Được lắm. Cảnh Vương lườm Diệp Thanh Hoan, cười lạnh.

Cảnh Vương không phạt Hùng Phong, quay người sai Vương Hỉ xách cả Diệp Thanh Hoan lẫn chó vứt ra khỏi Cảnh Vương phủ.

Lý Ngư bị Hùng Phong dọa sợ tới mức ý định hôn trộm Cảnh Vương cũng bay mất rồi.

Có điều thế tử Thừa Ân công đến đây lại làm cậu nhớ đến một tình tiết.

Hệ thống nói với cậu, có tình tiết sẽ giữ nguyên, có tình tiết sẽ thay đổi, không biết đoạn này sẽ thế nào?

Trong nguyên tác, Tam Hoàng tử thông qua Sở Yến Vũ tiếp cận Cảnh Vương. Thừa Ân công phủ là mẫu tộc của tiên hoàng hậu, nhà ngoại Cảnh Vương, vốn cũng không cần phải ủng hộ vị hoàng tử nào cả, nhưng Cảnh Vương đã chiếu cố thì họ vẫn gián tiếp giúp một tay.

Lúc Mục Thiên Chiêu phát hiện Thừa Ân công phủ tương trợ Mục Thiên Minh thì ghi hận trong lòng. Đúng lúc nước Kim Tuyệt đưa công chúa đến hòa thân, Hoàng đế muốn gả công chúa cho Diệp thế tử, Nhị Hoàng tử sợ Tam Hoàng tử được Kim Tuyệt trợ lực nên bày kế hãm hại Diệp Thanh Hoan, khiến Diệp Thanh Hoan “lỡ tay sát hại” công chúa của Kim Tuyệt.

Liên hôn thất bại, công chúa bị giết, Kim Tuyệt có biến thành kẻ địch hay không Mục Thiên Chiêu không quan tâm. Trong suy nghĩ của gã, Hoàng đế sẽ vì ngoại giao hai nước mà xử tội Diệp thế tử, lúc đó Thừa Ân công phủ chắc chắn sẽ cầu tình, chỉ cần các đại thần phe gã thể hiện đại nghĩa, bắt chẹt Diệp thế tử và Thừa Ân công phủ làm mất mặt Hiếu Tuệ Hoàng hậu, Hoàng đế sẽ tước chức quan, cũng vì vậy mà giận lây sang Thừa Ân công phủ.

Thế lực trong triều của Tam Hoàng tử không bằng Nhị Hoàng tử, với tính cách của Tam Hoàng tử thế nào cũng sẽ bo bo giữ mình không ra mặt cầu tình. Thừa lúc đó Mục Thiên Chiêu sẽ mượn sức Thừa Ân công phủ là được, lôi kéo được thì Thừa Ân công phủ sẽ rất trung thành, lôi kéo không được họ cũng sẽ lột một tầng da của Tam Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử vu oan giá họa, đáng giận là Lục Hoàng tử may mắn biết tin trước nhưng lại không nói thật cho Thừa Ân công phủ và Tam Hoàng tử mà ngồi nhìn bi kịch phát sinh.

Chỉ là cuối cùng người chết không phải là công chúa Kim Tuyệt đến hòa thân mà là con gái nhỏ Hoàng đế yêu thương nhất.

Hoàng đế long nhan thịnh nộ, xử tử Diệp thế tử, tước đi tước vị của Thừa Ân công lưu đày, Cảnh Vương cũng bị Hoàng đế giận lây cấm túc trong phủ. Lục Hoàng tử xung phong nhận việc phân ưu cho Hoàng đế, cưới công chúa Kim Tuyệt, Tam Hoàng tử còn nghĩ là chuyện xấu do Nhị Hoàng tử gây ra, mà Lục Hoàng tử vì mình mà tranh thủ trợ lực của Kim Tuyệt, càng tín nhiệm Lục Hoàng tử. Thực tế là sau chuyện này người trong tay Tam Hoàng tử đã bị Lục Hoàng tử âm thầm đào đi.

Thật ra đều là Lục Hoàng tử tương kế tựu kế, lựa chọn phản bội hai vị hoàng tử, diệt trừ được thế lực của Thừa Ân công phủ.

Lục Hoàng tử hiểm ác hơn Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử. Thừa Ân công phủ là do hắn thông qua Sở Yến Vũ mượn tay Cảnh Vương tranh được, biết được Thừa Ân công phủ miễn cưỡng giúp đỡ Tam Hoàng tử, chắc chắn sẽ không bỏ qua Tam Hoàng tử mà giúp mình nên khi chiếm được toàn bộ tín nhiệm của Tam Hoàng tử liền muốn chặt đứt cánh tay mình tự tay đưa cho Tam Hoàng tử này, cũng khiến Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử hoàn toàn đối địch, tranh thủ cho bản thân một cơ hội.

Hoàng tử tranh chấp vốn không liên quan tới công chúa nhưng gã đến muội muội của mình cũng không tiếc hy sinh. Lục Hoàng tử biết rõ, nếu người chết là công chúa đến hòa thân thì Hoàng đế vẫn cho Thừa Ân công phủ đường lui, nhưng nếu người chết là kim chi ngọc diệp đương triều, Hoàng đế sẽ không thèm bận tâm mặt mũi của Hiếu Tuệ Hoàng hậu nữa.

Bởi vậy có thể thấy, Lục Hoàng tử mới là người độc ác nhất, nhưng người này vẫn luôn núp sau lưng Tam Hoàng tử, nếu không vì vậy thì sau này lúc Tam Hoàng tử và Nhị Hoàng tử lưỡng bại câu thương, cũng không đến phiên Lục Hoàng tử tranh đấu với Cảnh Vương còn suýt đăng cơ.

Tranh cướp ngôi vị chết vô số người, vô tội nhất nguyên tác có lẽ là Diệp thế tử và Thừa Ân công phủ. Nhưng hiện tại lại có chuyển biến, Cảnh Vương không thích Sở Yến Vũ, thiếu một tầng quan hệ này Tam Hoàng tử muốn nhờ cậy Thừa Ân công phủ khó càng thêm khó, Nhị Hoàng tử cần gì phải bày kế hãm hại Diệp thế tử?

Nếu không có Nhị Hoàng tử khởi đầu chỉ sợ Lục Hoàng tử cũng không thực hiện được ý xấu.

Lý Ngư không tiếp xúc nhiều với Diệp thế tử, người này tuy miệng tiện nhưng vừa là người thân vừa là một trong số những người bạn có thể đếm được bằng ngón tay của Cảnh Vương, lại chết oan uổng trong cuộc chiến quyền lợi, cực kỳ vô tội. Trong sách, sau khi Lục Hoàng tử đoạt vị thất bại, mặc kệ Sở Yến Vũ cầu tình, Cảnh Vương vẫn dùng Lục Hoàng tử tế sống cả nhà Diệp Thanh Hoan, có thể thấy trong lòng Cảnh Vương cũng rất áy náy.

Lý Ngư nghĩ thầm, nếu tình tiết đó vẫn đến thì cố giúp một tay.

Mà cậu... một con cá giúp kiểu gì đây, Diệp thế tử đến Cảnh Vương phủ nhiều hơn người thường nhưng cũng không thường xuyên, mỗi ngày cậu chỉ biến thành người nửa canh giờ sợ là không gặp được Diệp thế tử, dù gặp được thì cũng không dùng nửa canh giờ khiến Diệp thế tử tin tưởng cậu được...

Lý Ngư vẫn tiếp xúc với Cảnh Vương nhiều nhất, chỉ có thể mượn tay Cảnh Vương.

Cậu đang nghĩ phải mượn thế nào, hệ thống hại cá đột nhiên gây rối: “Xin hỏi ký chủ, nhiệm vụ phụ ‘tường đồng vách sắt’ đã đủ điều kiện mở, có muốn mở không?”

Lý Ngư: Nhiệm vụ phụ gì? Chưa làm gì cả mà sao đột nhiên mở được rồi?

Hệ thống: “Lúc ký chủ có tâm muốn cứu giúp vật hy sinh trong sách mà không cần trả giá.”

Lý Ngư: “......”

Lý Ngư vui mừng, thì ra thế tử gia cũng chỉ là... (khụ khụ) vật hy sinh à.

Có điều với điều kiện của Diệp thế tử, làm vật hy sinh thì cũng là vật hy sinh hút mắt nhất.

Nhiệm vụ phụ này tốt nhất nên là cứu người thì có thể hoàn thành, chứ nếu giống “dạ minh châu” thì phiền lắm.

Lý Ngư còn có “tiếp xúc thân mật” phải lo nghĩ, cẩn thận hỏi: Nhiệm vụ cụ thể là sao, thưởng gì, nói nghe chút đi.

Hệ thống dẫn Lý Ngư xem nhiệm vụ phụ “tường đồng vách sắt”, gợi ý rất tường tận, chỉ cần trong thời gian quy định bảo vệ tốt người cần bảo vệ, tránh khỏi cái chết thì tính là hoàn thành.

Vừa hay giống với mục đích của cậu, “tường đồng vách sắt” cũng rất thực tế, ý chỉ là bảo vệ người đó cho tốt, như dựng tường đồng vách sắt cho người đó.

Lý Ngư: Còn phần thưởng thì sao?

“Hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có vài món sau đây cho ký chủ lựa chọn...”

Hệ thống máy móc trả lời.

Lý Ngư không muốn nghe: Được rồi, cụ thể là gì thì phải làm xong nhiệm vụ hẵng tính.

Phần thưởng của hệ thống hại cá ngày càng khó tưởng tượng. Cho dù không có nhiệm vụ thì cậu cũng sẽ tận lực giúp Diệp thế tử, thưởng hay không thưởng cũng như vậy.

Kế hoạch của Lý Ngư là viết một bức thư kể rõ chuyện Nhị Hoàng tử âm mưu hãm hại Diệp thế tử, gửi cho Diệp thế tử.

Dù Diệp Thanh Hoan có tin tưởng hay không thì ít nhất lá thư cũng gây được sự chú ý với Thừa Ân công phủ, khiến họ có tâm đề phòng. Nếu Nhị Hoàng tử muốn ám hại cũng không dễ.

Lý Ngư đã có kỹ năng biến thành người nên không cần phải sầu lo chuyện cá không thể viết chữ nữa, biến thành người là viết được rồi. Nhưng mà mãi đến khi viết cậu mới phát hiện cổ đại dùng chữ phồn thể, Lý Ngư có thể đoán mò đọc hiểu vài chữ phồn thể nhưng viết thư thì lại không được.

Lý Ngư đột nhiên thành kẻ thất học: “.....”

Chuyện này không thể làm khó cậu, nếu có thể đoán mò đọc được thì chỉ cần tìm một quyển sách đối chiếu là được.

Sách trong phòng ngủ Cảnh Vương không nhiều lắm, còn có một thư phòng lớn nhưng Lý Ngư chưa từng qua đó.

Đợi đến lúc Cảnh Vương muốn qua thư phòng, Lý Ngư liền chủ động nhảy vào tay Cảnh Vương, ôm chặt ngón tay không chịu buông.

Đúng là không có biện pháp mà.

Cảnh Vương yêu chiều nhìn con cá, từ lúc con cá này có tên thì gan cũng lớn hơn.

Oán thầm thì oán thầm, Cảnh Vương cũng không qua loa, vẫn lấy chén trà hình cánh hoa thả cá chép nhỏ vào.

Tới thư phòng, Cảnh Vương đặt cá một bên như thường lệ, lấy sách mình muốn đọc ra đặt lên bàn.

Trước kia Cảnh Vương đọc sách ở phòng ngủ cá chép nhỏ luôn rất an tĩnh, hôm nay lại không ngoan như thường ngày mà dùng sức rướn đầu về phía quyển sách hắn xem, còn điên cuồng vẫy đuôi.

Lý Ngư: Góc nhìn lệch quá, không thấy nổi!

... Cá nhỏ muốn chơi à?

Cảnh Vương rất khoan dung với con cá này, cười cười ôm chén trà lại gần, Vương Hỉ biết hắn muốn dẫn cá đến thư phòng nên đã trải một tầng thảm hút nước dày trên bàn từ trước.

Lý Ngư cuối cùng cũng thấy sách, vừa xem vừa nhớ kỹ những chữ có thể sẽ dùng đến khi viết thư, nhớ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, định đến lúc không có ai thì tự viết thư.

Cảnh Vương nhìn qua khe hở lúc đọc sách thấy cá chép nhỏ gật gật đầu theo quy luật.

Cảnh Vương: “......”

Cảnh Vương nhất thời có ảo giác là con cá này đang đọc sách.

Hoa mắt à?

Cảnh Vương buông sách xuống, xoa xoa chỗ giữa lông mày. Hắn phát hiện theo động tác buông sách của hắn, cá chép nhỏ đang ghé vào thành chén trà cũng gục mạnh xuống, biu một cái trượt lên trang sách.

Cảnh Vương: ...Thì ra là đang ngủ.

Lý Ngư: Sao lại ngủ rồi?!

Chương 24


1 nhận xét:

  1. bé Ngữ đáng yêu quá đi, mỗi ngày đều quắn quéo vì em

    Trả lờiXóa